Tone [B]
[E]Con tim em tổn thương, quá nhiều đớn [D#m]đau trong lòng
Nhiều [C#m]khi em mong mình chẳng còn cảm [B]giác
[E]Em chẳng thể ngừng khóc, không thể có [D#m]thêm hi vọng
Và [C#m]hôm nay thêm 1 người [B]đau
Em đang [E]khóc vì điều gì và em đang [D#m]buồn vì một ai
Ngắm mình trong [C#m]gương để thấy vẻ tiều tuỵ sau khi em [B]đã lựa chọn sai
Nước mắt rơi [E]không phải yếu đuối, chỉ là [D#m]cảm xúc dâng trào
Em vẫn kiên [C#m]cường ở giữa thành phố, dù chẳng có [B]một người thân nào
Bước đến bên [E]em, nghe em khóc và nghe em [D#m]kể những ấm ức
Nghe em than [C#m]thở về những điều bất công, em mong mình [B]không bị cấm túc
Xin đừng chịu [E]đựng, đừng gặm nhấm nỗi buồn khi [D#m]chỉ một mình em
Ở trong góc [C#m]phòng, em lại phải khóc ròng, vì nhớ về [B]thứ em định quên.
Xin em [E]đừng suy nghĩ dại dột vì những áp [D#m]lực đầu đời
Vài cơn mưa [C#m]rào vô tình đi qua chẳng thể che [B]nổi bầu trời
Em hãy về [E]nhà, dùng cơm, và [D#m]ngủ thử một giấc
Ngày mai nắng [C#m]lên, em hãy cố gắng quên những thứ mà [B]em tuột mất
Em từng đau [E]khổ, okay anh biết rất [D#m]rõ điều đó
Và anh thừa [C#m]biết em từng tổn thương nhưng xin đừng [B]sống kiểu đó
Xin em [E]đừng về muộn, và xin em [D#m]đừng thức khuya
Xin em [C#m]hãy trở lại như cũ, trả lại còn [B]người trước kia.
Anh biết [E]em lâu nay phải chịu đựng tất cả những tổn thương mặc dù em không đáng
Cuộc đời [D#m]này thật sự quá tàn nhẫn đã khiến con tim thuần khiết chẳng còn trong sáng
Họ chỉ [C#m]biết đứng ra nhận công cán, còn trách nhiệm thì để mình em mang
Niềm hạnh [B]phúc đã bỏ rơi em rồi, giờ chỉ còn em ngồi với nỗi buồn miên man
Em đâu [E]kể ai đâu, mọi người truyền tai nhau rằng cuộc sống của em đang không ổn
Niềm vui tưởng [D#m]chừng trong tầm tay mà thời gian gần đây khóc nhiều hơn bình thường
Anh không [C#m]biết lý do em tiều tuỵ, rốt cục vì điều gì gây ra những thương tổn
Là cuộc [B]sống ngoài kia quá nghiêm khắc, hay đơn giản là do chuyện tình trường
Em ơi hãy [E]cười thay vì phải khóc, xin hãy kiên cường chờ màn mưa qua
Rồi sẽ có [D#, ]người giúp em chải tóc, chẳng còn cãi vã chẳng còn chia xa
Em hãy [C#m]cười thay vì phải khóc xin hãy kiên cường chờ màn mưa qua
Sẽ có [B]người giúp em chải tóc chẳng còn cãi vã chẳng còn chia xa.
Tối thứ [E]7 em trở về phòng mang theo những đổ vỡ
Ai đó [D#m]hỏi em đang thế nào chỉ bảo là không vui
Em đã [C#m]từng có phút nghĩ quẩn, để không phải khổ nữa
Vì cơn [B]đau đó cứ dày vò em mãi mà không nguôi
[F]Mong cơn mưa sẽ qua đi nhanh và rồi em [Em]cũng sẽ thôi phải đau
Y như lúc [Dm]đầu khi em hồn nhiên ngây thơ, chẳng còn phải [C]khóc mình em giữa đêm
[F]Con tim kia chịu bao thương đau, chờ đợi một [Em]mai bình minh ấm lên
Sẽ không [Dm]còn phút giây mình yếu [C]đuối.
[F]Em không thể ngừng khóc, không thể có [Em]thêm hi vọng
Và [Dm]hôm nay thêm 1 người [C]đau.
Nhiều [C#m]khi em mong mình chẳng còn cảm [B]giác
[E]Em chẳng thể ngừng khóc, không thể có [D#m]thêm hi vọng
Và [C#m]hôm nay thêm 1 người [B]đau
Em đang [E]khóc vì điều gì và em đang [D#m]buồn vì một ai
Ngắm mình trong [C#m]gương để thấy vẻ tiều tuỵ sau khi em [B]đã lựa chọn sai
Nước mắt rơi [E]không phải yếu đuối, chỉ là [D#m]cảm xúc dâng trào
Em vẫn kiên [C#m]cường ở giữa thành phố, dù chẳng có [B]một người thân nào
Bước đến bên [E]em, nghe em khóc và nghe em [D#m]kể những ấm ức
Nghe em than [C#m]thở về những điều bất công, em mong mình [B]không bị cấm túc
Xin đừng chịu [E]đựng, đừng gặm nhấm nỗi buồn khi [D#m]chỉ một mình em
Ở trong góc [C#m]phòng, em lại phải khóc ròng, vì nhớ về [B]thứ em định quên.
Xin em [E]đừng suy nghĩ dại dột vì những áp [D#m]lực đầu đời
Vài cơn mưa [C#m]rào vô tình đi qua chẳng thể che [B]nổi bầu trời
Em hãy về [E]nhà, dùng cơm, và [D#m]ngủ thử một giấc
Ngày mai nắng [C#m]lên, em hãy cố gắng quên những thứ mà [B]em tuột mất
Em từng đau [E]khổ, okay anh biết rất [D#m]rõ điều đó
Và anh thừa [C#m]biết em từng tổn thương nhưng xin đừng [B]sống kiểu đó
Xin em [E]đừng về muộn, và xin em [D#m]đừng thức khuya
Xin em [C#m]hãy trở lại như cũ, trả lại còn [B]người trước kia.
Anh biết [E]em lâu nay phải chịu đựng tất cả những tổn thương mặc dù em không đáng
Cuộc đời [D#m]này thật sự quá tàn nhẫn đã khiến con tim thuần khiết chẳng còn trong sáng
Họ chỉ [C#m]biết đứng ra nhận công cán, còn trách nhiệm thì để mình em mang
Niềm hạnh [B]phúc đã bỏ rơi em rồi, giờ chỉ còn em ngồi với nỗi buồn miên man
Em đâu [E]kể ai đâu, mọi người truyền tai nhau rằng cuộc sống của em đang không ổn
Niềm vui tưởng [D#m]chừng trong tầm tay mà thời gian gần đây khóc nhiều hơn bình thường
Anh không [C#m]biết lý do em tiều tuỵ, rốt cục vì điều gì gây ra những thương tổn
Là cuộc [B]sống ngoài kia quá nghiêm khắc, hay đơn giản là do chuyện tình trường
Em ơi hãy [E]cười thay vì phải khóc, xin hãy kiên cường chờ màn mưa qua
Rồi sẽ có [D#, ]người giúp em chải tóc, chẳng còn cãi vã chẳng còn chia xa
Em hãy [C#m]cười thay vì phải khóc xin hãy kiên cường chờ màn mưa qua
Sẽ có [B]người giúp em chải tóc chẳng còn cãi vã chẳng còn chia xa.
Tối thứ [E]7 em trở về phòng mang theo những đổ vỡ
Ai đó [D#m]hỏi em đang thế nào chỉ bảo là không vui
Em đã [C#m]từng có phút nghĩ quẩn, để không phải khổ nữa
Vì cơn [B]đau đó cứ dày vò em mãi mà không nguôi
[F]Mong cơn mưa sẽ qua đi nhanh và rồi em [Em]cũng sẽ thôi phải đau
Y như lúc [Dm]đầu khi em hồn nhiên ngây thơ, chẳng còn phải [C]khóc mình em giữa đêm
[F]Con tim kia chịu bao thương đau, chờ đợi một [Em]mai bình minh ấm lên
Sẽ không [Dm]còn phút giây mình yếu [C]đuối.
[F]Em không thể ngừng khóc, không thể có [Em]thêm hi vọng
Và [Dm]hôm nay thêm 1 người [C]đau.