[G]Trong nhân gian có hai điều làm ta không [Em]giấu được cảm xúc khó hiểu.
[C]Một là khi say quá liều và hai là [D]khi yêu ai đó quá nhiều.
[G]Yêu đến tâm trí ngẩn ngơ thì có khác gì [Em]đâu một thằng say ngớ ngẩn.
[C]Suốt ngày lẩn thẩn vẩn vơ lặp đi lặp [D]lại những hành động vớ vẩn.
Dạo này [G]sao thấy người đi hơi yếu, chắc là [Em]tại thiếu đi hơi người ấy.
Chim [C]thiếu thức ăn chim tìm con sâu. Anh [D]thiếu vắng em, anh sầu con tim.
Đặt con [G]tim lầm chỗ, như chim lầm tổ. [Em]Yêu thì khổ, mà không yêu thì lỗ.
[C]Chấp nhận khổ vì hai chữ duyên số. Còn [D]hơn quá cố trong nỗi cô đơn.
Cô [G]đơn nhiều lúc thấy cũng vui nhưng mà cô [Em]đơn nhiều quá thì cũng xui.
Nhưng [C]say có khi thì lại hay. Vì đôi lúc ta [D]say hoá ra lại gặp may.
May [G]mắn vì nhận ra nhiều thứ, mà khi tỉnh [Em]táo không bao giờ ta thấy được.
Tỉnh [C]táo để làm cái gì chứ, chẳng lẽ câm [D]nín như một thằng sống nhu nhược.
Rượu càng [G]say ta càng thêm mong [Em]nhớ.
Giọt lệ cay càng [C]cay ta càng thêm trông [D]chờ.
Vậy mà [G]ai kia đâu nào hay, [Em]cho riêng ta ngồi đây
[C]Ôm cô đơn trong bao giấc [D]mơ.
Cứ ơ [G]thờ! Cứ hững [Em]hờ! Cứ giả [C]vờ ta không sao đâu người[D] ơi.
Nhớ nhung đầy [G]vơi. Xót xa tả [Em]tơi.
Nước mắt hay [C]giọt rượu nồng làm cay khoé [D]môi…
Ôi người [G]ơi! [Em]...Anh [C]say rồi. [D]
Ôi người [G]ơi! [Em]...[C]Say mèm. [D]Nhớ em…
[G]Nếu tập gym muốn hiệu quả nhanh, ta [Em]không được buông những chế độ ăn kiêng.
[C]Nếu con tim em thuộc về anh, thì [D]anh sẽ luôn bật chế độ ưu tiên.
[G]Yêu mà lòng không dám nói, chẳng khác nào [Em]đói mà lòng không dám ăn.
[C]Nhưng thật sự quá khó khăn, để lấy can [D]đảm thoát ra khỏi sự im lặng.
Căn [G]bản là nhớ em biết mấy! Đơn [Em]giản là yêu em lắm đấy!
Thanh [C]thản là bên em từng giây nhưng tự mình ngăn [D]cản không được nắm bàn tay.
Vì người ta [G]nói anh xấu như cù lần.
Rồi người ta [Em]nói anh rap love như thằng đần.
Liệu anh có [C]phải là người yêu mà em cần.
Hay chỉ là [D]một người bạn cũng hơi thân.
Cũng có khi [G]em xem anh như anh trai.
Lâu lâu cho [Em]em mượn tạm một bờ vai.
Cho em trút [C]hết bao nhiêu điều phiền toái.
Để rồi ngày [D]mai em vô tư vui với ai…
Al[G]right… I’m [Em]fine… Good[C]bye… Goodn[D]ight…
Rượu càng [G]say ta càng thêm mong [Em]nhớ.
Giọt lệ cay càng [C]cay ta càng thêm trông [D]chờ.
Vậy mà [G]ai kia đâu nào hay, [Em]cho riêng ta ngồi đây
[C]Ôm cô đơn trong bao giấc [D]mơ.
Cứ ơ [G]thờ! Cứ hững [Em]hờ! Cứ giả [C]vờ ta không sao đâu người[D] ơi.
Nhớ nhung đầy [G]vơi. Xót xa tả [Em]tơi.
Nước mắt hay [C]giọt rượu nồng làm cay khoé [D]môi…
Ôi người [G]ơi! [Em]...[C]Say mèm. [D]Nhớ em…
[G]Người ơi! Em [Em]đâu rồi? Đang [C]làm gì? [D]Nhớ anh không?
[C]Một là khi say quá liều và hai là [D]khi yêu ai đó quá nhiều.
[G]Yêu đến tâm trí ngẩn ngơ thì có khác gì [Em]đâu một thằng say ngớ ngẩn.
[C]Suốt ngày lẩn thẩn vẩn vơ lặp đi lặp [D]lại những hành động vớ vẩn.
Dạo này [G]sao thấy người đi hơi yếu, chắc là [Em]tại thiếu đi hơi người ấy.
Chim [C]thiếu thức ăn chim tìm con sâu. Anh [D]thiếu vắng em, anh sầu con tim.
Đặt con [G]tim lầm chỗ, như chim lầm tổ. [Em]Yêu thì khổ, mà không yêu thì lỗ.
[C]Chấp nhận khổ vì hai chữ duyên số. Còn [D]hơn quá cố trong nỗi cô đơn.
Cô [G]đơn nhiều lúc thấy cũng vui nhưng mà cô [Em]đơn nhiều quá thì cũng xui.
Nhưng [C]say có khi thì lại hay. Vì đôi lúc ta [D]say hoá ra lại gặp may.
May [G]mắn vì nhận ra nhiều thứ, mà khi tỉnh [Em]táo không bao giờ ta thấy được.
Tỉnh [C]táo để làm cái gì chứ, chẳng lẽ câm [D]nín như một thằng sống nhu nhược.
Rượu càng [G]say ta càng thêm mong [Em]nhớ.
Giọt lệ cay càng [C]cay ta càng thêm trông [D]chờ.
Vậy mà [G]ai kia đâu nào hay, [Em]cho riêng ta ngồi đây
[C]Ôm cô đơn trong bao giấc [D]mơ.
Cứ ơ [G]thờ! Cứ hững [Em]hờ! Cứ giả [C]vờ ta không sao đâu người[D] ơi.
Nhớ nhung đầy [G]vơi. Xót xa tả [Em]tơi.
Nước mắt hay [C]giọt rượu nồng làm cay khoé [D]môi…
Ôi người [G]ơi! [Em]...Anh [C]say rồi. [D]
Ôi người [G]ơi! [Em]...[C]Say mèm. [D]Nhớ em…
[G]Nếu tập gym muốn hiệu quả nhanh, ta [Em]không được buông những chế độ ăn kiêng.
[C]Nếu con tim em thuộc về anh, thì [D]anh sẽ luôn bật chế độ ưu tiên.
[G]Yêu mà lòng không dám nói, chẳng khác nào [Em]đói mà lòng không dám ăn.
[C]Nhưng thật sự quá khó khăn, để lấy can [D]đảm thoát ra khỏi sự im lặng.
Căn [G]bản là nhớ em biết mấy! Đơn [Em]giản là yêu em lắm đấy!
Thanh [C]thản là bên em từng giây nhưng tự mình ngăn [D]cản không được nắm bàn tay.
Vì người ta [G]nói anh xấu như cù lần.
Rồi người ta [Em]nói anh rap love như thằng đần.
Liệu anh có [C]phải là người yêu mà em cần.
Hay chỉ là [D]một người bạn cũng hơi thân.
Cũng có khi [G]em xem anh như anh trai.
Lâu lâu cho [Em]em mượn tạm một bờ vai.
Cho em trút [C]hết bao nhiêu điều phiền toái.
Để rồi ngày [D]mai em vô tư vui với ai…
Al[G]right… I’m [Em]fine… Good[C]bye… Goodn[D]ight…
Rượu càng [G]say ta càng thêm mong [Em]nhớ.
Giọt lệ cay càng [C]cay ta càng thêm trông [D]chờ.
Vậy mà [G]ai kia đâu nào hay, [Em]cho riêng ta ngồi đây
[C]Ôm cô đơn trong bao giấc [D]mơ.
Cứ ơ [G]thờ! Cứ hững [Em]hờ! Cứ giả [C]vờ ta không sao đâu người[D] ơi.
Nhớ nhung đầy [G]vơi. Xót xa tả [Em]tơi.
Nước mắt hay [C]giọt rượu nồng làm cay khoé [D]môi…
Ôi người [G]ơi! [Em]...[C]Say mèm. [D]Nhớ em…
[G]Người ơi! Em [Em]đâu rồi? Đang [C]làm gì? [D]Nhớ anh không?