Capo ngăn 4
Đã[G] lâu, ta chẳng còn thấy[Bm] nhau, đã từ[Em] lâu, ta chẳng còn bước[Bm] trên những con phố xưa. Giờ [C]đây, anh lặng lẽ tìm về[Bm] những kí ức xa[Em] vời, điều gì [Am]đã khiến hai ta phải[D] cách rời.
Mùa đông [G]đã dần tới mà sao cạnh [Bm]anh chẳng có em, chẳng hiểu[Em] sao trong anh bỗng chơi [Bm]vơi khác thường. [C]Chắc vì anh đã [D]quá nhớ em thương[Bm] em nghiện em yêu[Em] em, giờ không [Am]em, anh biết phải làm[D] sao
[G]Anh rất muốn bước đi thật [D]nhanh để [B7]được tới bên cạnh[Em] em trao lời yêu mà anh cất [Bm]giữ bao lâu rồi. Chỉ trách [C]anh đã quá yếu [D]đuối mà, chẳng thể[Bm] nào tự tin nói [Bm]với em. Để giờ [Am]đây, nuối tiếc bủa vây lòng[D] anh
Cơn[G] gió, bay ngang lướt qua thật[D] nhanh,[B7] như ta lướt qua đời[Em] nhau, chẳng kịp tay trong tay đi [Bm]đến hết cuộc đời. Nếu có [C]thể trở về quá [D]khứ, anh vẫn [Bm]mong lại được gặp [Em]em, nguyện làm [Am]người chở [Bm]che cho em suốt [Am]đời
Mùa đông [G]đã dần tới mà sao cạnh [Bm]anh chẳng có em, chẳng hiểu[Em] sao trong anh bỗng chơi [Bm]vơi khác thường. [C]Chắc vì anh đã [D]quá nhớ em thương[Bm] em nghiện em yêu[Em] em, giờ không [Am]em, anh biết phải làm[D] sao
[G]Anh rất muốn bước đi thật [D]nhanh để [B7]được tới bên cạnh[Em] em trao lời yêu mà anh cất [Bm]giữ bao lâu rồi. Chỉ trách [C]anh đã quá yếu [D]đuối mà, chẳng thể[Bm] nào tự tin nói [Bm]với em. Để giờ [Am]đây, nuối tiếc bủa vây lòng[D] anh
Cơn[G] gió, bay ngang lướt qua thật[D] nhanh,[B7] như ta lướt qua đời[Em] nhau, chẳng kịp tay trong tay đi [Bm]đến hết cuộc đời. Nếu có [C]thể trở về quá [D]khứ, anh vẫn [Bm]mong lại được gặp [Em]em, nguyện làm [Am]người chở [Bm]che cho em suốt [Am]đời