1. Hẹn đến thăm rồi không đến [Am] thăm [C]
Chiều hoang mình lặng mắt chờ [Am] trông
Người yêu hẹn đến rồi không [C] đến [F]
Hẹn đến sao rồi không đến [E7] thăm.
Hẹn viết thư rồi không viết [Am] thư [C]
Chao ôi mình đành phí đợi [Am] mong
Người yêu chắc hẳn giờ quên [C] lãng [F]
Lặng để sầu [E7] dâng ngập tâm [Am] tư.
ĐK:
[Dm] Trời đã sang mùa nghe trở [Am] lạnh
[Dm] Rừng đã thay màu cây đổ [Am] lá
Bài thơ thuở trước thành dang [E7] dở
Thì tính toán chi chuyện đợi [Am] chờ.
2. Mùa đã sang rồi em có [Am] hay [C]
Nơi đây trời lạnh tuyết trời [Am] bay
Vàng thu thuở trước còn vương [C] vấn [F]
Em có chạnh lòng trong phút [E7] giây.
Chẳng biết em còn thương nhớ [Am] nhau [C]
Mùa trăng mộng cũ biết về [Am] đâu
Ngàn xưa chắc hẳn không còn [C] nhớ [E7]
Thì nhớ nhung gì vạn kiếp [Am] sầu.
Chiều hoang mình lặng mắt chờ [Am] trông
Người yêu hẹn đến rồi không [C] đến [F]
Hẹn đến sao rồi không đến [E7] thăm.
Hẹn viết thư rồi không viết [Am] thư [C]
Chao ôi mình đành phí đợi [Am] mong
Người yêu chắc hẳn giờ quên [C] lãng [F]
Lặng để sầu [E7] dâng ngập tâm [Am] tư.
ĐK:
[Dm] Trời đã sang mùa nghe trở [Am] lạnh
[Dm] Rừng đã thay màu cây đổ [Am] lá
Bài thơ thuở trước thành dang [E7] dở
Thì tính toán chi chuyện đợi [Am] chờ.
2. Mùa đã sang rồi em có [Am] hay [C]
Nơi đây trời lạnh tuyết trời [Am] bay
Vàng thu thuở trước còn vương [C] vấn [F]
Em có chạnh lòng trong phút [E7] giây.
Chẳng biết em còn thương nhớ [Am] nhau [C]
Mùa trăng mộng cũ biết về [Am] đâu
Ngàn xưa chắc hẳn không còn [C] nhớ [E7]
Thì nhớ nhung gì vạn kiếp [Am] sầu.