Vòng hợp âm: [Em] [C] [D] [Em]
Đến với [Em] nhau vì lỗi định mệnh, xa cách bởi những sai lầm
Đã biệt [C] tăm khuôn mặt từ lâu, vẫn in sâu hoài niệm trong tâm
Là [D] anh! người vẫn nghĩ về em âm thầm
Và [Em] em! người chẳng còn vương tình sâu đậm
Từ sâu [Em] thẳm trong con tim mình chỉ muốn hét to rằng “Anh nhớ em”
Nhưng chợt nhớ [C] ra anh còn trách nhiệm phải giữ hạnh phúc em được trọn vẹn
Anh có [D] buồn, có mong, có tìm về những ngày cũ
cũng chỉ ôm [Em] lấy khư khư trong lòng rồi một mình tự tập thành thói quen
Vì em [Em] là cô gái nhỏ nhắn đã quen sống với những khó khăn
Quen [C] sống với những buồn tủi, đường đời chông chênh đầy ấp lo lắng
Còn anh [D] mãi mãi là thằng bé cả đời thờ ơ mọi điều may mắn
Thờ ơ tất [Em] cả những điều tốt đẹp lẽ ra không xứng được trời ban tặng
Em [Em] cần cuộc tình bình yên, buồn thay anh lại tạo ra cay đắng
Khi em [C] cần hạnh phúc vĩnh viễn thì ngăn tim anh lại không ngay ngắn
Điều em [D] cần nơi anh không có vì quá khứ anh không như mây trắng
Nên [Em] nhẹ buông đôi tay mềm để em đi về phía thinh lặng.
[Em] Em tựa mây lạc chân trên trời
[C] Anh tựa cây vùi thân bên đời
Nhìn [D] nhau
[Em] Ta thầm thương thầm yêu lòng không nên lời
[Em] Trông chờ nhau vài câu chân tình
[C] Nhưng buồn thay tình ta vẫn cứ lặng [D] thinh
Khóc một [Em] mình.
Hoa [Em] nở là hữu tình, hoa rơi là vô ý
Hoa [C] nào rồi cũng tàn nhưng chưa bao giờ là vô tri
Như chuyện [D] mình có ngã ngũ, ngọt ngào hoá vô vị
Anh vẫn [Em] nhớ em điên cuồng bất chấp mọi khía cạnh vô lý
Dù biết anh [Em] trong em bây giờ, chỉ là hình hài 1 người dưng
Không là [C] bạn, không là thù, trong lòng cũng không còn chỗ đứng
Nhưng anh vẫn [D] thương, thương em, như cách mà anh vẫn từng
Chỉ khác sự quan [Em] tâm bây giờ là âm thầm sau lưng
Anh giả [Em] vờ hạnh phúc để không phải giải thích nổi buồn
Tập quên [C] em bằng mọi cách dù đó chưa bao giờ là điều anh muốn
Nhưng [D] “Sẽ ổn thôi”! như cách em thường nói
Mạch nước [Em] ngầm dù trôi về đâu vẫn sẽ âm ỉ nơi đầu nguồn
Sau thăng [Em] trầm! cũng đến lúc học cách buông…
Im [C] lặng và biến mất tự mình khắc ghi quá khứ
Khắc kỷ [D] niệm, anh khắc tên em trong tìm thức như chuyện hoa bất tử
Không còn [Em] thấy, cũng chẳng thể chạm suốt đời chỉ để trong tim cất giữ.
[Em] Em tựa mây lạc chân trên trời
[C] Anh tựa cây vùi thân bên đời
Nhìn [D] nhau
[Em] Ta thầm thương thầm yêu lòng không nên lời
[Em] Trông chờ nhau vài câu chân tình
[C] Nhưng buồn thay tình ta vẫn cứ lặng [D] thinh
Khóc một [Em] mình.
[Em] Ta bên nhau, bao lâu em vẫn sẽ nhớ từng ngày
[C] Bao yêu thương mãi mãi chẳng thể ngừng [D] lay
Vẫn chừng [Em] này
[Em] Mang hư hao em cố giấu kín chuyện tình
[C] Trông theo anh, nhớ lắm cũng chỉ lặng [D] thinh
Khóc một [Em] mình.
Đến với [Em] nhau vì lỗi định mệnh, xa cách bởi những sai lầm
Đã biệt [C] tăm khuôn mặt từ lâu, vẫn in sâu hoài niệm trong tâm
Là [D] anh! người vẫn nghĩ về em âm thầm
Và [Em] em! người chẳng còn vương tình sâu đậm
Từ sâu [Em] thẳm trong con tim mình chỉ muốn hét to rằng “Anh nhớ em”
Nhưng chợt nhớ [C] ra anh còn trách nhiệm phải giữ hạnh phúc em được trọn vẹn
Anh có [D] buồn, có mong, có tìm về những ngày cũ
cũng chỉ ôm [Em] lấy khư khư trong lòng rồi một mình tự tập thành thói quen
Vì em [Em] là cô gái nhỏ nhắn đã quen sống với những khó khăn
Quen [C] sống với những buồn tủi, đường đời chông chênh đầy ấp lo lắng
Còn anh [D] mãi mãi là thằng bé cả đời thờ ơ mọi điều may mắn
Thờ ơ tất [Em] cả những điều tốt đẹp lẽ ra không xứng được trời ban tặng
Em [Em] cần cuộc tình bình yên, buồn thay anh lại tạo ra cay đắng
Khi em [C] cần hạnh phúc vĩnh viễn thì ngăn tim anh lại không ngay ngắn
Điều em [D] cần nơi anh không có vì quá khứ anh không như mây trắng
Nên [Em] nhẹ buông đôi tay mềm để em đi về phía thinh lặng.
[Em] Em tựa mây lạc chân trên trời
[C] Anh tựa cây vùi thân bên đời
Nhìn [D] nhau
[Em] Ta thầm thương thầm yêu lòng không nên lời
[Em] Trông chờ nhau vài câu chân tình
[C] Nhưng buồn thay tình ta vẫn cứ lặng [D] thinh
Khóc một [Em] mình.
Hoa [Em] nở là hữu tình, hoa rơi là vô ý
Hoa [C] nào rồi cũng tàn nhưng chưa bao giờ là vô tri
Như chuyện [D] mình có ngã ngũ, ngọt ngào hoá vô vị
Anh vẫn [Em] nhớ em điên cuồng bất chấp mọi khía cạnh vô lý
Dù biết anh [Em] trong em bây giờ, chỉ là hình hài 1 người dưng
Không là [C] bạn, không là thù, trong lòng cũng không còn chỗ đứng
Nhưng anh vẫn [D] thương, thương em, như cách mà anh vẫn từng
Chỉ khác sự quan [Em] tâm bây giờ là âm thầm sau lưng
Anh giả [Em] vờ hạnh phúc để không phải giải thích nổi buồn
Tập quên [C] em bằng mọi cách dù đó chưa bao giờ là điều anh muốn
Nhưng [D] “Sẽ ổn thôi”! như cách em thường nói
Mạch nước [Em] ngầm dù trôi về đâu vẫn sẽ âm ỉ nơi đầu nguồn
Sau thăng [Em] trầm! cũng đến lúc học cách buông…
Im [C] lặng và biến mất tự mình khắc ghi quá khứ
Khắc kỷ [D] niệm, anh khắc tên em trong tìm thức như chuyện hoa bất tử
Không còn [Em] thấy, cũng chẳng thể chạm suốt đời chỉ để trong tim cất giữ.
[Em] Em tựa mây lạc chân trên trời
[C] Anh tựa cây vùi thân bên đời
Nhìn [D] nhau
[Em] Ta thầm thương thầm yêu lòng không nên lời
[Em] Trông chờ nhau vài câu chân tình
[C] Nhưng buồn thay tình ta vẫn cứ lặng [D] thinh
Khóc một [Em] mình.
[Em] Ta bên nhau, bao lâu em vẫn sẽ nhớ từng ngày
[C] Bao yêu thương mãi mãi chẳng thể ngừng [D] lay
Vẫn chừng [Em] này
[Em] Mang hư hao em cố giấu kín chuyện tình
[C] Trông theo anh, nhớ lắm cũng chỉ lặng [D] thinh
Khóc một [Em] mình.