Vào hôm [Am]ấy ta chọn lìa xa, [G]hai cuộc đời hai ngã,
[F]Thời gian rồi [G]cũng hóa [C]xa lạ. [E7]
Niềm kiêu [Am]hãnh xô dài khoảng cách, ai [G]cũng luôn cho mình đúng,
Và người [F]kia sẽ [G]hối tiếc ngày [C]sau. [E7]
Rồi cứ [Am]thế xuôi theo dòng đời bằng nỗi [Dm]ám ảnh quá khứ trong em.
Giống thiêu [G]thân yêu đương điên cuồng là sự ích [E7]kỷ cho người đến sau.
Chuyện tình [Am]yêu đẹp có đến đâu muôn đời vẫn [Dm]phải đi qua bể dâu.
Biết bao [G]lần mình ngồi tựa nhau nhắc nhau hạnh [C]phúc quý giá thế nào.
Rồi lại quên [Dm]hết chẳng níu giữ [G]lại, chẳng để [Em]tâm đã đúng hay [Am]sai.
[F]Lúc cuộc đời tàn [Dm]nhẫn em mong giá [E7]như: "Ta đã bao dung [Am]cho nhau".
BRIDGE
[F]...Yêu sẽ [G]phải hy sinh, là [Em]trong bão giông mình [Am]cùng vượt qua.
Còn hai [Dm]ta đã chẳng thể vì [Bdim7]nhau, để giờ [Em]đây một đời lầm [E7]lỡ...
LÊN 1/2 TONE
Chuyện tình [A#m]yêu đẹp có đến đâu muôn đời vẫn [D#m]phải đi qua bể dâu.
Biết bao [G#]lần mình ngồi tựa nhau nhắc nhau hạnh [C#]phúc quý giá thế nào.
Rồi lại quên [D#m]hết chẳng níu giữ [G#]lại, chẳng để [Fm]tâm đã đúng hay [A#m]sai.
[F#]Lúc cuộc đời tàn [D#m]nhẫn em mong giá [F7]như: "Ta đã bao dung [A#m]cho nhau".
[F]Thời gian rồi [G]cũng hóa [C]xa lạ. [E7]
Niềm kiêu [Am]hãnh xô dài khoảng cách, ai [G]cũng luôn cho mình đúng,
Và người [F]kia sẽ [G]hối tiếc ngày [C]sau. [E7]
Rồi cứ [Am]thế xuôi theo dòng đời bằng nỗi [Dm]ám ảnh quá khứ trong em.
Giống thiêu [G]thân yêu đương điên cuồng là sự ích [E7]kỷ cho người đến sau.
Chuyện tình [Am]yêu đẹp có đến đâu muôn đời vẫn [Dm]phải đi qua bể dâu.
Biết bao [G]lần mình ngồi tựa nhau nhắc nhau hạnh [C]phúc quý giá thế nào.
Rồi lại quên [Dm]hết chẳng níu giữ [G]lại, chẳng để [Em]tâm đã đúng hay [Am]sai.
[F]Lúc cuộc đời tàn [Dm]nhẫn em mong giá [E7]như: "Ta đã bao dung [Am]cho nhau".
BRIDGE
[F]...Yêu sẽ [G]phải hy sinh, là [Em]trong bão giông mình [Am]cùng vượt qua.
Còn hai [Dm]ta đã chẳng thể vì [Bdim7]nhau, để giờ [Em]đây một đời lầm [E7]lỡ...
LÊN 1/2 TONE
Chuyện tình [A#m]yêu đẹp có đến đâu muôn đời vẫn [D#m]phải đi qua bể dâu.
Biết bao [G#]lần mình ngồi tựa nhau nhắc nhau hạnh [C#]phúc quý giá thế nào.
Rồi lại quên [D#m]hết chẳng níu giữ [G#]lại, chẳng để [Fm]tâm đã đúng hay [A#m]sai.
[F#]Lúc cuộc đời tàn [D#m]nhẫn em mong giá [F7]như: "Ta đã bao dung [A#m]cho nhau".