1. Dù muốn dù [A] không thì người cũng xa xa cuối phương [Em] trời
Không nói một lời dù một lời cay đắng từ [Bm] ly [Em]
Rồi người ra [A] đi bỏ lại [Em] tôi tháng năm hiu [C] quạnh [D]
Thương nhớ đong [G] đầy đơn lạnh nỗi niềm [B7] riêng.
2. Điệu lý tình [A] quê mà người nỡ quên nên mãi chưa [Em] về
Quên cả nguyện thề rằng một đời thương chỉ mình [Bm] tôi [Em]
Ngọt bùi sẻ [A] đôi dù nắng [Em] mưa vẫn không vong [C] phụ [D]
Son sắc mặn [G] nồng êm [Bm] dịu tựa lời [Em] ru.
ĐK:
Để rồi từng [A] đêm gió lay ngọn tre
Mình tôi lắng [Em] nghe chừ lá rơi sau [Bm] hè [E]
Tủi phận riêng [Am] mình thương con [G] đò còn mãi biệt [D] tăm
Bến nhớ con [Em] đò thương câu [Bm] hò điệu lý tình [Em] quê.
Ngày [A] xưa ai nói thương tôi
Ai nói thương tôi thương mãi chỉ một [Em] người
Thương cả nụ [Am] cười, thương dáng [Em] người chân chất hiền [D] lương
Thương mãi một [Bm] đời khắc ghi lời ong bướm gió [Em] trăng.
Không nói một lời dù một lời cay đắng từ [Bm] ly [Em]
Rồi người ra [A] đi bỏ lại [Em] tôi tháng năm hiu [C] quạnh [D]
Thương nhớ đong [G] đầy đơn lạnh nỗi niềm [B7] riêng.
2. Điệu lý tình [A] quê mà người nỡ quên nên mãi chưa [Em] về
Quên cả nguyện thề rằng một đời thương chỉ mình [Bm] tôi [Em]
Ngọt bùi sẻ [A] đôi dù nắng [Em] mưa vẫn không vong [C] phụ [D]
Son sắc mặn [G] nồng êm [Bm] dịu tựa lời [Em] ru.
ĐK:
Để rồi từng [A] đêm gió lay ngọn tre
Mình tôi lắng [Em] nghe chừ lá rơi sau [Bm] hè [E]
Tủi phận riêng [Am] mình thương con [G] đò còn mãi biệt [D] tăm
Bến nhớ con [Em] đò thương câu [Bm] hò điệu lý tình [Em] quê.
Ngày [A] xưa ai nói thương tôi
Ai nói thương tôi thương mãi chỉ một [Em] người
Thương cả nụ [Am] cười, thương dáng [Em] người chân chất hiền [D] lương
Thương mãi một [Bm] đời khắc ghi lời ong bướm gió [Em] trăng.