1. Thà là một [C] phút huy hoàng rồi dập [G] tắt
Còn hơn ánh [Am] sáng cứ yếu ớt le lói cả [Em] đời
Xuân Diệu [F] đã nói [G] rồi cứ [Em] mãi yêu một [Am] người
Lòng [F] đau tim chẳng thể thốt ra thành [G] câu.
2. Và rồi hôm [C] nay thấy em cầm tay thằng [G] khác
Hồn lạc phách [Am] tán nhưng mà môi vẫn phải cố [Em] cười
Họ bảo [F] khi yêu một [G] người là [Em] hạnh phúc khi em [Am] cười
Riêng [F] anh anh thấy cứ có cái gì [G] sai.
ĐK:
Là hôm nay [F] đây "dư lào thì cũng phải [G] lói"
Lỡ mất đi [Em] rồi lại ngồi trách tại mình [Am] thôi
Đời người con [F] gái có được mấy mùa [G] thu mà cứ
chờ mãi một thằng [C] ngu, yêu không [C7] nói.
Định mệnh hôm [F] nay sấp mặt thì cũng phải [G] lói
Lói đến khi [Em] nào người đồng ý anh mới chịu [Am] thôi
[F] Đố yêu thằng nào mà [G] không bước qua xác [C] tao.
Còn hơn ánh [Am] sáng cứ yếu ớt le lói cả [Em] đời
Xuân Diệu [F] đã nói [G] rồi cứ [Em] mãi yêu một [Am] người
Lòng [F] đau tim chẳng thể thốt ra thành [G] câu.
2. Và rồi hôm [C] nay thấy em cầm tay thằng [G] khác
Hồn lạc phách [Am] tán nhưng mà môi vẫn phải cố [Em] cười
Họ bảo [F] khi yêu một [G] người là [Em] hạnh phúc khi em [Am] cười
Riêng [F] anh anh thấy cứ có cái gì [G] sai.
ĐK:
Là hôm nay [F] đây "dư lào thì cũng phải [G] lói"
Lỡ mất đi [Em] rồi lại ngồi trách tại mình [Am] thôi
Đời người con [F] gái có được mấy mùa [G] thu mà cứ
chờ mãi một thằng [C] ngu, yêu không [C7] nói.
Định mệnh hôm [F] nay sấp mặt thì cũng phải [G] lói
Lói đến khi [Em] nào người đồng ý anh mới chịu [Am] thôi
[F] Đố yêu thằng nào mà [G] không bước qua xác [C] tao.