[C]Làm việc nhiều đến nỗi [G]Anh hay quên em tầm từ chiều đến tối ( [Em]và)
Quên luôn điều em nói, [D]Rằng cuộc đời mình toàn là điều đen tối ( nên [C]ta)
Phải cùng cười say đắm, [G]dù bình thường đời toàn là cay đắng ( bên [Em]tai).
Mình là người may mắn, vì [D]đôi chân mình đâu chịu ngồi ngay ngắn ( đâu).
[C]Đến những nơi thật xa, Khi trang mới đó chưa lật ra,
Hạt [G]nắng rơi trên mặt ta, bao ngọn gió đó ôm chặt ta,
Khi lòng [Em]mình nhiều điều muốn nói Và cây cối làm bạn tâm giao
Nếu nhà [D]mình là cả thế giới, Nó to hơn khách sạn năm sao.
Đời [C]trói ta khỏi làn khói xa bên đường và,
[G]Nói ta phải tìm lỗi ra em ơi,
Mình thừa [Em]nỗi đau, đừng lừa dối nhau thêm và
Chặng đường [D]khó quên vì đã có em bên đời.
[C]Quên hết sầu đơn côi, Khi con tàu bơm khói.
[G]Ta sẽ giàu nhanh thôi Nhưng là giàu cơn đói
Đôi [Em]chân không lo ưu phiền, đi thay cho du thuyền
Nhưng [D]đây là thứ em yêu hơn cả màu son mới.
Anh [C]em ta biết là bạn, cho yêu đương siết nồng nàn,
Trăng [G]sao là chiếc la bàn, ta đang không thiết vội vàng,
[Em]Chim hót tiếng ca vang, khi cây đang viết ra nhạc, và
[D]đang biết ca vang, như bên tay trong chiếc hộp nhạc.
Thành [C]phố này đông quá, ta đang cố mà xông ra.
Mặt trời [G]ló rạng trong ta, nhìn đây đó ngàn bông hoa
Niềm vui [Em]khó cảnn xông pha, Cuộc đời có cần phong ba
Khi ta [D]nhận đủ đau đớn và rồi nó phản công ta ey
[C]Mình cùng gần nhau thêm chút, khi màn sương rét [G]cực
Hoạ đời này như cây bút vì ta thương hết [Em]mực
Biết đâu lỡ sau giàu , cứ đi cho đỡ đau [D]đầu
Vì đôi chân ta đang nói rằng mình chưa biết [C]gục.
[C]Quên hết sầu đơn côi, Khi con tàu bơm khói.
[G]Ta sẽ giàu nhanh thôi Nhưng là giàu cơn đói
Đôi [Em]chân không lo ưu phiền, đi thay cho du thuyền
Nhưng [D]đây là thứ em yêu hơn cả màu son mới.
Anh [C]em ta biết là bạn, cho yêu đương siết nồng nàn,
Trăng [G]sao là chiếc la bàn, ta đang không thiết vội vàng,
[Em]Chim hót tiếng ca vang, khi cây đang viết ra nhạc, và
[D]đang biết ca vang, như bên tay trong chiếc hộp nhạc.
Quên luôn điều em nói, [D]Rằng cuộc đời mình toàn là điều đen tối ( nên [C]ta)
Phải cùng cười say đắm, [G]dù bình thường đời toàn là cay đắng ( bên [Em]tai).
Mình là người may mắn, vì [D]đôi chân mình đâu chịu ngồi ngay ngắn ( đâu).
[C]Đến những nơi thật xa, Khi trang mới đó chưa lật ra,
Hạt [G]nắng rơi trên mặt ta, bao ngọn gió đó ôm chặt ta,
Khi lòng [Em]mình nhiều điều muốn nói Và cây cối làm bạn tâm giao
Nếu nhà [D]mình là cả thế giới, Nó to hơn khách sạn năm sao.
Đời [C]trói ta khỏi làn khói xa bên đường và,
[G]Nói ta phải tìm lỗi ra em ơi,
Mình thừa [Em]nỗi đau, đừng lừa dối nhau thêm và
Chặng đường [D]khó quên vì đã có em bên đời.
[C]Quên hết sầu đơn côi, Khi con tàu bơm khói.
[G]Ta sẽ giàu nhanh thôi Nhưng là giàu cơn đói
Đôi [Em]chân không lo ưu phiền, đi thay cho du thuyền
Nhưng [D]đây là thứ em yêu hơn cả màu son mới.
Anh [C]em ta biết là bạn, cho yêu đương siết nồng nàn,
Trăng [G]sao là chiếc la bàn, ta đang không thiết vội vàng,
[Em]Chim hót tiếng ca vang, khi cây đang viết ra nhạc, và
[D]đang biết ca vang, như bên tay trong chiếc hộp nhạc.
Thành [C]phố này đông quá, ta đang cố mà xông ra.
Mặt trời [G]ló rạng trong ta, nhìn đây đó ngàn bông hoa
Niềm vui [Em]khó cảnn xông pha, Cuộc đời có cần phong ba
Khi ta [D]nhận đủ đau đớn và rồi nó phản công ta ey
[C]Mình cùng gần nhau thêm chút, khi màn sương rét [G]cực
Hoạ đời này như cây bút vì ta thương hết [Em]mực
Biết đâu lỡ sau giàu , cứ đi cho đỡ đau [D]đầu
Vì đôi chân ta đang nói rằng mình chưa biết [C]gục.
[C]Quên hết sầu đơn côi, Khi con tàu bơm khói.
[G]Ta sẽ giàu nhanh thôi Nhưng là giàu cơn đói
Đôi [Em]chân không lo ưu phiền, đi thay cho du thuyền
Nhưng [D]đây là thứ em yêu hơn cả màu son mới.
Anh [C]em ta biết là bạn, cho yêu đương siết nồng nàn,
Trăng [G]sao là chiếc la bàn, ta đang không thiết vội vàng,
[Em]Chim hót tiếng ca vang, khi cây đang viết ra nhạc, và
[D]đang biết ca vang, như bên tay trong chiếc hộp nhạc.