[C]Sau lần yêu đó đã khiến cho tôi chẳng [Em]tin vào tình yêu nữa
Mấy khi quan tâm [F]hay trông chờ vào một [Fm]ai [C]hi vọng về một [G]ai khác
[C]Tôi cũng chẳng mong chi một mai có ai kề [Em]cạnh như ngày xưa đâu
Vì tôi biết [F]thế nào là yêu rồi, biết [Fm]thế nào là đau rồi [C]cả những tổn [G]thương
Tôi sợ cảm giác phải yêu [C]lại từ đầu một ai
Tôi sợ cảm giác phải thương [Em]lại từ đầu một ai đó
Rồi lại sợ chia [F]tay [Fm]... Lại phải tập [C]quên hết [G]đi
Tôi sợ cảm giác vấn vương [C]ngày dài bóng hình ai
Tôi sợ cảm giác đau [Em]nhói nơi tim mỗi khi đêm về
Sợ cảm giác người [F]ta buông tay tôi [C]hay tôi buông tay người [G]ta
Tình yêu [C]không phải thứ loài người đem ra bài trừ xem như sợ hãi trần gian này ban tặng
Chỉ là nỗi sợ [Em]hãi luôn bó buộc trận đua luôn có cuộc người thi như ta luôn mang nặng
Chẳng ai xem tình [F]yêu như tính mạng rồi chết
Chẳng thể là vĩnh [Fm]cửu nên luôn có hồi kết
Bởi vốn dĩ không [C]biết tình yêu như thế nào
Vì loài người trong vùng phủ [G]sóng nên bị công nghệ ăn sâu vào tế bào
Anh cũng giống [C]bao người Đi qua sợ hãi làm sao cười Lòng người thì chứa sự đáng ghét,
chứa sự kiêu [Em]ngạo, bắt đầu từ lời nói điêu xạo Khi lí trí buông lời quát mắng
con tim lập tức mếu [F]máo Ai cũng như hoa nở sẽ tàn
[Fm]Rồi sự kiêu hảnh sẽ làm được gì? Khi [C]kèm những lầm lỡ luôn bẽ bàng
Tình yêu [G]như là trang vở luôn xé ngang, khi chết sẽ ghé tang
Tôi sợ cảm giác phải yêu [C]lại từ đầu một ai
Tôi sợ cảm giác phải thương [Em]lại từ đầu một ai đó
Rồi lại sợ chia [F]tay [Fm]... Lại phải tập [C]quên hết [G]đi
Tôi sợ cảm giác vấn vương [C]ngày dài bóng hình ai
Tôi sợ cảm giác đau [Em]nhói nơi tim mỗi khi đêm về
Sợ cảm giác người [F]ta buông tay tôi [C]hay tôi buông tay người [G]ta
Tổn thương nhau để làm gì?
Sau kí [C]ức là hiện tại luôn tàn khốc Loài bồ câu không kiềm chế thềm vàng thóc
Cài [Em]chết luôn khao khát tình yêu đến mức Luôn muốn nó đi cùng dù phải cố gắng hết sức
Người đủ [F]xa - người đủ giữ Vậy nhân vật [Fm]chính sẽ là ai làm chủ ngữ
Anh luôn xem [C]tình yêu như làn khói tan dần Khi cần lấy [G]nó chỉ là liều thuốc an thần
Tôi sợ cảm giác phải yêu [C]lại từ đầu một ai
Tôi sợ cảm giác phải thương [Em]lại từ đầu một ai đó
Rồi lại sợ chia [F]tay [Fm]... Lại phải tập [C]quên hết [G]đi
Tôi sợ cảm giác vấn vương [C]ngày dài bóng hình ai
Tôi sợ cảm giác đau [Em]nhói nơi tim mỗi khi đêm về
Sợ cảm giác người [F]ta buông tay tôi [C]hay tôi buông tay người [G]ta
Tổn thương nhau để [C]làm gì?
Mấy khi quan tâm [F]hay trông chờ vào một [Fm]ai [C]hi vọng về một [G]ai khác
[C]Tôi cũng chẳng mong chi một mai có ai kề [Em]cạnh như ngày xưa đâu
Vì tôi biết [F]thế nào là yêu rồi, biết [Fm]thế nào là đau rồi [C]cả những tổn [G]thương
Tôi sợ cảm giác phải yêu [C]lại từ đầu một ai
Tôi sợ cảm giác phải thương [Em]lại từ đầu một ai đó
Rồi lại sợ chia [F]tay [Fm]... Lại phải tập [C]quên hết [G]đi
Tôi sợ cảm giác vấn vương [C]ngày dài bóng hình ai
Tôi sợ cảm giác đau [Em]nhói nơi tim mỗi khi đêm về
Sợ cảm giác người [F]ta buông tay tôi [C]hay tôi buông tay người [G]ta
Tình yêu [C]không phải thứ loài người đem ra bài trừ xem như sợ hãi trần gian này ban tặng
Chỉ là nỗi sợ [Em]hãi luôn bó buộc trận đua luôn có cuộc người thi như ta luôn mang nặng
Chẳng ai xem tình [F]yêu như tính mạng rồi chết
Chẳng thể là vĩnh [Fm]cửu nên luôn có hồi kết
Bởi vốn dĩ không [C]biết tình yêu như thế nào
Vì loài người trong vùng phủ [G]sóng nên bị công nghệ ăn sâu vào tế bào
Anh cũng giống [C]bao người Đi qua sợ hãi làm sao cười Lòng người thì chứa sự đáng ghét,
chứa sự kiêu [Em]ngạo, bắt đầu từ lời nói điêu xạo Khi lí trí buông lời quát mắng
con tim lập tức mếu [F]máo Ai cũng như hoa nở sẽ tàn
[Fm]Rồi sự kiêu hảnh sẽ làm được gì? Khi [C]kèm những lầm lỡ luôn bẽ bàng
Tình yêu [G]như là trang vở luôn xé ngang, khi chết sẽ ghé tang
Tôi sợ cảm giác phải yêu [C]lại từ đầu một ai
Tôi sợ cảm giác phải thương [Em]lại từ đầu một ai đó
Rồi lại sợ chia [F]tay [Fm]... Lại phải tập [C]quên hết [G]đi
Tôi sợ cảm giác vấn vương [C]ngày dài bóng hình ai
Tôi sợ cảm giác đau [Em]nhói nơi tim mỗi khi đêm về
Sợ cảm giác người [F]ta buông tay tôi [C]hay tôi buông tay người [G]ta
Tổn thương nhau để làm gì?
Sau kí [C]ức là hiện tại luôn tàn khốc Loài bồ câu không kiềm chế thềm vàng thóc
Cài [Em]chết luôn khao khát tình yêu đến mức Luôn muốn nó đi cùng dù phải cố gắng hết sức
Người đủ [F]xa - người đủ giữ Vậy nhân vật [Fm]chính sẽ là ai làm chủ ngữ
Anh luôn xem [C]tình yêu như làn khói tan dần Khi cần lấy [G]nó chỉ là liều thuốc an thần
Tôi sợ cảm giác phải yêu [C]lại từ đầu một ai
Tôi sợ cảm giác phải thương [Em]lại từ đầu một ai đó
Rồi lại sợ chia [F]tay [Fm]... Lại phải tập [C]quên hết [G]đi
Tôi sợ cảm giác vấn vương [C]ngày dài bóng hình ai
Tôi sợ cảm giác đau [Em]nhói nơi tim mỗi khi đêm về
Sợ cảm giác người [F]ta buông tay tôi [C]hay tôi buông tay người [G]ta
Tổn thương nhau để [C]làm gì?