Lời:
[C]Anh cứ dối lòng, [G]anh không nhớ mong, [Am]anh cứ ngóng trong, [F]mỗi khi đêm về.
[C]Vẫn cứ ngại ngần, [G]không dám nói ra, [Am]khi anh nhớ em, chỉ biết giữ[F] trong lòng.
[C]Chẳng dám lại gần bên [G]em, ầm thầm anh[Am] đứng ở phía sau[F].
[C]thật lòng anh rất[G] muốn nói, rằng trái[Am] tim này đã yêu từ lâu[F].[G]
Đk:
Giờ thì [C]sao anh như phát [G]điên lên, sao nhắn [Am]tin mà không thấy anh trả [F]lời.
giờ thì [C]sao anh như phát [G]điên lên, nỗi [Am]nhớ em ngập tràn đây [F]rồi.
Từng dòng [C]tin cứ mãi nhắn [G]cho em, nhưng thấy [Am]sao chờ đợi chẳng được hồi [F]âm.
Mà lòng [C]anh cứ thế nôn [G]nao, chẳng biết em [Am]giờ thế nào. [F]
Rap:
Giờ có quá [C]nhiều cảm xúc anh chưa nói, quá nhiều[G] cô đơn giăng ngang lối,
quá nhiều[Am] hạnh phúc em mang tới, nhưng giờ bên anh[F] chỉ còn cả phòng đơn côi.
Em ... đôi[C] lần anh quên nên vẫn quên trao cho em dòng tin nhắn[G], đôi[Am] lần anh khóc
vì thất bại nỗi nhớ em trong đêm trắng[F].
Đôi lần anh chỉ[C] mong ước em trả lời, đôi lần anh chỉ[G] mong ước em xuất hiện,
anh biết tất cả[Am] điều đó quá xa vời, nhưng anh vẫn chưa[F] một lần dám đối diện.
Khi tất cả[C] mọi thứ còn vẹn nguyên, thì anh vô tình[G] lại để em đi mất,
đến khi[Am] mọi thứ chẳng nguyên vẹn, anh mới nhận ra[F] điều gì quý giá nhất ... là em!
[C]Anh cứ dối lòng, [G]anh không nhớ mong, [Am]anh cứ ngóng trong, [F]mỗi khi đêm về.
[C]Vẫn cứ ngại ngần, [G]không dám nói ra, [Am]khi anh nhớ em, chỉ biết giữ[F] trong lòng.
[C]Chẳng dám lại gần bên [G]em, ầm thầm anh[Am] đứng ở phía sau[F].
[C]thật lòng anh rất[G] muốn nói, rằng trái[Am] tim này đã yêu từ lâu[F].[G]
Đk:
Giờ thì [C]sao anh như phát [G]điên lên, sao nhắn [Am]tin mà không thấy anh trả [F]lời.
giờ thì [C]sao anh như phát [G]điên lên, nỗi [Am]nhớ em ngập tràn đây [F]rồi.
Từng dòng [C]tin cứ mãi nhắn [G]cho em, nhưng thấy [Am]sao chờ đợi chẳng được hồi [F]âm.
Mà lòng [C]anh cứ thế nôn [G]nao, chẳng biết em [Am]giờ thế nào. [F]
Rap:
Giờ có quá [C]nhiều cảm xúc anh chưa nói, quá nhiều[G] cô đơn giăng ngang lối,
quá nhiều[Am] hạnh phúc em mang tới, nhưng giờ bên anh[F] chỉ còn cả phòng đơn côi.
Em ... đôi[C] lần anh quên nên vẫn quên trao cho em dòng tin nhắn[G], đôi[Am] lần anh khóc
vì thất bại nỗi nhớ em trong đêm trắng[F].
Đôi lần anh chỉ[C] mong ước em trả lời, đôi lần anh chỉ[G] mong ước em xuất hiện,
anh biết tất cả[Am] điều đó quá xa vời, nhưng anh vẫn chưa[F] một lần dám đối diện.
Khi tất cả[C] mọi thứ còn vẹn nguyên, thì anh vô tình[G] lại để em đi mất,
đến khi[Am] mọi thứ chẳng nguyên vẹn, anh mới nhận ra[F] điều gì quý giá nhất ... là em!