Capo 3
[G]Trái tim vẫn [D]đang loay hoay bên cuộc du [C]miên [G] [Am] [D]
Đêm dài thao [C]thức những ánh [G]sao ngoài thềm
Cũng đã lâu không gặp rồi, [G]vài năm ?
Hạnh phúc đôi khi chậm trễ, Nên những kỉ niệm anh vẫn còn [C]hoài mong
Người ta nói yêu thì dễ nhưng để sớm quên lại là 1 [Am]tài năng
Mà bản thân, biến những nỗi buồn thành một loại an tâm
Dù [D]sao cũng từng hiện hữu cả thanh xuân
Nên anh biết tình yêu chỉ dành cho [D]người nào nhanh chân
[G]Có lẽ anh không sở cầu, một thứ quá xa vời
Vì [C]nếu chẳng có mở đầu thì chẳng có nghĩ ngợi
Những ngày [Am]thấy ánh mắt, trên đường về anh bỏ những phép tắc, những luật lệ
Ngày màn [D]đêm che lấp anh chìm vào cơn mê
Vài lời ngủ [G]sớm, khi thôi chuyện trò thì ra đủ [C]lớn, để em mộng mơ
Hình như mỗi [Am]câu vu vơ của anh đều chữa lành trái tim em tự yêu tự tan tành
Chỉ [D]trách do mình nghĩ quá nhiều thôi
Lạc trong nỗi [G]nhớ lạc trong bơ [C]vơ tự bắt ép [Am]tin rằng chẳng cần phải im lặng
Giờ lại hóa [D]trách nhiệm mà trái tim phải mang trót yêu vội [G]vàng...
[G]Chẳng vì sống với bóng đêm, mà đem bình yên hóa những điều tồi
[C]Nỗi buồn nào chẳng chóng quên, chỉ do bản thân mãi chưa chịu rời
Tình [Am]yêu mà, ai rồi chả lưu luyến mộng mơ là nơi em đợi anh đến, xoa dịu [D]đi phần nào
Màn sương che [G]khuất đi những tầm nhìn, ánh dương em cần tìm mỗi khi đêm một mình
Là khi sớm [C]tối đã quen đơn côi, chỉ đôi câu nửa vời đã khiến tim em bồi hồi
Hình như mỗi [Am]em vẫn còn đợi chờ anh đến
Vẫn còn đang tự mình xao xuyến nỗi niềm [D]riêng nỗi nhớ ngả nghiêng
Vài lời ngủ [G]sớm, khi thôi chuyện trò thì ra đủ [C]lớn, để em mộng mơ
Hình như mỗi [Am]câu vu vơ của anh đều chữa lành trái tim em tự yêu tự tan tành
Chỉ [D]trách do mình nghĩ quá nhiều thôi
Lạc trong nỗi [G]nhớ lạc trong bơ [C]vơ tự bắt ép [Am]tin rằng chẳng cần phải im lặng
Giờ lại hóa [D]trách nhiệm mà trái tim phải mang
Phải yêu em [G]nhiều bao nhiêu thì trời xanh mới thấu
Nhạt nắng nơi vùng [C]trời cô liêu, vùng trời lạc mất nhau
Hóa ra chẳng [Am]thể làm bạn giữ khoảng cách an toàn
Nhưng vẫn [D]thôi thúc muốn tiến đến bên em
Vài lời ngủ [G]sớm, khi thôi chuyện trò thì ra đủ [C]lớn, để em mộng mơ
Hình như mỗi [Am]câu vu vơ của anh đều chữa lành trái tim em tự yêu tự tan tành
Chỉ [D]trách do mình nghĩ quá nhiều thôi
Đêm dài thao [C]thức những ánh [G]sao ngoài thềm
Cũng đã lâu không gặp rồi, [G]vài năm ?
Hạnh phúc đôi khi chậm trễ, Nên những kỉ niệm anh vẫn còn [C]hoài mong
Người ta nói yêu thì dễ nhưng để sớm quên lại là 1 [Am]tài năng
Mà bản thân, biến những nỗi buồn thành một loại an tâm
Dù [D]sao cũng từng hiện hữu cả thanh xuân
Nên anh biết tình yêu chỉ dành cho [D]người nào nhanh chân
[G]Có lẽ anh không sở cầu, một thứ quá xa vời
Vì [C]nếu chẳng có mở đầu thì chẳng có nghĩ ngợi
Những ngày [Am]thấy ánh mắt, trên đường về anh bỏ những phép tắc, những luật lệ
Ngày màn [D]đêm che lấp anh chìm vào cơn mê
Vài lời ngủ [G]sớm, khi thôi chuyện trò thì ra đủ [C]lớn, để em mộng mơ
Hình như mỗi [Am]câu vu vơ của anh đều chữa lành trái tim em tự yêu tự tan tành
Chỉ [D]trách do mình nghĩ quá nhiều thôi
Lạc trong nỗi [G]nhớ lạc trong bơ [C]vơ tự bắt ép [Am]tin rằng chẳng cần phải im lặng
Giờ lại hóa [D]trách nhiệm mà trái tim phải mang trót yêu vội [G]vàng...
[G]Chẳng vì sống với bóng đêm, mà đem bình yên hóa những điều tồi
[C]Nỗi buồn nào chẳng chóng quên, chỉ do bản thân mãi chưa chịu rời
Tình [Am]yêu mà, ai rồi chả lưu luyến mộng mơ là nơi em đợi anh đến, xoa dịu [D]đi phần nào
Màn sương che [G]khuất đi những tầm nhìn, ánh dương em cần tìm mỗi khi đêm một mình
Là khi sớm [C]tối đã quen đơn côi, chỉ đôi câu nửa vời đã khiến tim em bồi hồi
Hình như mỗi [Am]em vẫn còn đợi chờ anh đến
Vẫn còn đang tự mình xao xuyến nỗi niềm [D]riêng nỗi nhớ ngả nghiêng
Vài lời ngủ [G]sớm, khi thôi chuyện trò thì ra đủ [C]lớn, để em mộng mơ
Hình như mỗi [Am]câu vu vơ của anh đều chữa lành trái tim em tự yêu tự tan tành
Chỉ [D]trách do mình nghĩ quá nhiều thôi
Lạc trong nỗi [G]nhớ lạc trong bơ [C]vơ tự bắt ép [Am]tin rằng chẳng cần phải im lặng
Giờ lại hóa [D]trách nhiệm mà trái tim phải mang
Phải yêu em [G]nhiều bao nhiêu thì trời xanh mới thấu
Nhạt nắng nơi vùng [C]trời cô liêu, vùng trời lạc mất nhau
Hóa ra chẳng [Am]thể làm bạn giữ khoảng cách an toàn
Nhưng vẫn [D]thôi thúc muốn tiến đến bên em
Vài lời ngủ [G]sớm, khi thôi chuyện trò thì ra đủ [C]lớn, để em mộng mơ
Hình như mỗi [Am]câu vu vơ của anh đều chữa lành trái tim em tự yêu tự tan tành
Chỉ [D]trách do mình nghĩ quá nhiều thôi