chorus:
[Gmaj7]ai sẽ bên tôi ngày mai
đường gập [Gmaj7]ghềnh và còn nhiều chông gai
bao lo [F#m7]âu để trên vai mệt nhoài
bạc bụi [F#m7]đầu 1 kiếp sống không dài
[Gmaj7]ai mang cô đơn qua đêm đông buốt giá
[Gmaj7]ai nâng đôi tay vẽ lên những nhành hoa
[F#m7]ai trao con tim nhân văn cho loài người
[F#m7]để chẳng còn nhiều những khốn khó trong đời
verse 1:
trong 1 [Gmaj7]con ngõ nhỏ - có 1 ngôi nhà cũ kỹ
có 1 [Gmaj7]chàng nghệ sĩ - với cung đàn làm vũ khí
viết suy [F#m7]nghĩ vào lời nhạc - trước khi già và đãng trí
nhắc ta [F#m7]rằng những sự tử tế sẽ không bao giờ là lãng phí
không bao [Gmaj7]giờ bị cản chân và không bao giờ được lười nhác
không bao [Gmaj7]giờ tự đốt bản thân - để giữ ấm cho người khác
nhắc ta [F#m7]làm những điều có nghĩa trước khi cuộc đời này đóng lối
1 tia [F#m7]sáng duy nhất cũng đủ để xua đi cả trời bóng tối
vì thiếu mặt [Gmaj7]trời thì không thể thấy được sự tinh khiết của sương mai
những vị [Gmaj7]thánh cũng có quá khứ - và tội nhân cũng có tương lai
ta đâu có [F#m7]sống thay ai - nên đừng nói như ta hiểu được
thay vì [F#m7]buông những lời xúc phạm hãy thử trao gửi lời yêu thương
người đời [Gmaj7]thường tự tạo hào nhoáng và phải hào nhoáng họ mới thích
nhưng 1 con [Gmaj7]tốt cũng có giá trị nếu như biết cách đi tới đích
họ nhìn [F#m7]mặt để xã giao, thay vì tìm bạn để kết bạn
và rồi [F#m7]những lời nói dối trá - thì đều sẽ có ngày hết hạn
chorus:
[Gmaj7]ai sẽ bên tôi ngày mai
đường gập [Gmaj7]ghềnh và còn nhiều chông gai
bao lo [F#m7]âu để trên vai mệt nhoài
bạc bụi [F#m7]đầu 1 kiếp sống không dài
[Gmaj7]ai mang cô đơn qua đêm đông buốt giá
[Gmaj7]ai nâng đôi tay vẽ lên những nhành hoa
[F#m7]ai trao con tim nhân văn cho loài người
[F#m7]để chẳng còn nhiều những khốn khó trong đời
verse 2:
khi thành [Gmaj7]công thì đến đông đủ nhưng khi vấp ngã không ai
đôi khi [Gmaj7]người mà mình tin tưởng lại đem tới cả chông gai
đôi khi [F#m7]nhìn được hết - nhưng phải vờ không nghe thấy
vì lòng [F#m7]tin - và sự phản bội - là những cái vả thông tai
sẽ không [Gmaj7]bao giờ nghe lời thầy khi chưa phải trả giá đắt
đâu ai [Gmaj7]nói lời cảm ơn khi - bị đánh tay bằng thước sắt
khi ta [F#m7]nhớ được những bài học là khi va vào bước ngoặt
nhưng bông [F#m7]hoa thì sẽ vẫn nở - dù được tưới bằng nước mắt
đời nhiều [Gmaj7]khi lên voi xuống chó - nhiều lúc lạc lõng vắng hoe
cần 2 [Gmaj7]năm để học cách nói - nhưng cả đời học lắng nghe
người xưa [F#m7]chẳng đi tìm que diêm - họ đi tìm đá để đánh lửa
và khi cơ [F#m7]hội không đến gõ cửa - thì tự xây lên 1 cánh cửa
nhiều dự [Gmaj7]kiến đâu thể tự tiếc sau khi thanh xuân đã tàn
ta thường thất [Gmaj7]vọng về những việc không làm - nhiều hơn những việc đã làm
"ngày mai [F#m7]vẫn còn có cơ hội" là câu thể hiện lười nhác
vì chỉ có [F#m7]thể trả thù người khác - khi đã sống tốt hơn người khác
chorus:
[Gmaj7]ai sẽ bên tôi ngày mai
đường gập [Gmaj7]ghềnh và còn nhiều chông gai
bao lo [F#m7]âu để trên vai mệt nhoài
bạc bụi [F#m7]đầu 1 kiếp sống không dài
[Gmaj7]ai mang cô đơn qua đêm đông buốt giá
[Gmaj7]ai nâng đôi tay vẽ lên những nhành hoa
[F#m7]ai trao con tim nhân văn cho loài người
[F#m7]để chẳng còn nhiều những khốn khó trong đời
[Gmaj7]ai sẽ bên tôi ngày mai
đường gập [Gmaj7]ghềnh và còn nhiều chông gai
bao lo [F#m7]âu để trên vai mệt nhoài
bạc bụi [F#m7]đầu 1 kiếp sống không dài
[Gmaj7]ai mang cô đơn qua đêm đông buốt giá
[Gmaj7]ai nâng đôi tay vẽ lên những nhành hoa
[F#m7]ai trao con tim nhân văn cho loài người
[F#m7]để chẳng còn nhiều những khốn khó trong đời
verse 1:
trong 1 [Gmaj7]con ngõ nhỏ - có 1 ngôi nhà cũ kỹ
có 1 [Gmaj7]chàng nghệ sĩ - với cung đàn làm vũ khí
viết suy [F#m7]nghĩ vào lời nhạc - trước khi già và đãng trí
nhắc ta [F#m7]rằng những sự tử tế sẽ không bao giờ là lãng phí
không bao [Gmaj7]giờ bị cản chân và không bao giờ được lười nhác
không bao [Gmaj7]giờ tự đốt bản thân - để giữ ấm cho người khác
nhắc ta [F#m7]làm những điều có nghĩa trước khi cuộc đời này đóng lối
1 tia [F#m7]sáng duy nhất cũng đủ để xua đi cả trời bóng tối
vì thiếu mặt [Gmaj7]trời thì không thể thấy được sự tinh khiết của sương mai
những vị [Gmaj7]thánh cũng có quá khứ - và tội nhân cũng có tương lai
ta đâu có [F#m7]sống thay ai - nên đừng nói như ta hiểu được
thay vì [F#m7]buông những lời xúc phạm hãy thử trao gửi lời yêu thương
người đời [Gmaj7]thường tự tạo hào nhoáng và phải hào nhoáng họ mới thích
nhưng 1 con [Gmaj7]tốt cũng có giá trị nếu như biết cách đi tới đích
họ nhìn [F#m7]mặt để xã giao, thay vì tìm bạn để kết bạn
và rồi [F#m7]những lời nói dối trá - thì đều sẽ có ngày hết hạn
chorus:
[Gmaj7]ai sẽ bên tôi ngày mai
đường gập [Gmaj7]ghềnh và còn nhiều chông gai
bao lo [F#m7]âu để trên vai mệt nhoài
bạc bụi [F#m7]đầu 1 kiếp sống không dài
[Gmaj7]ai mang cô đơn qua đêm đông buốt giá
[Gmaj7]ai nâng đôi tay vẽ lên những nhành hoa
[F#m7]ai trao con tim nhân văn cho loài người
[F#m7]để chẳng còn nhiều những khốn khó trong đời
verse 2:
khi thành [Gmaj7]công thì đến đông đủ nhưng khi vấp ngã không ai
đôi khi [Gmaj7]người mà mình tin tưởng lại đem tới cả chông gai
đôi khi [F#m7]nhìn được hết - nhưng phải vờ không nghe thấy
vì lòng [F#m7]tin - và sự phản bội - là những cái vả thông tai
sẽ không [Gmaj7]bao giờ nghe lời thầy khi chưa phải trả giá đắt
đâu ai [Gmaj7]nói lời cảm ơn khi - bị đánh tay bằng thước sắt
khi ta [F#m7]nhớ được những bài học là khi va vào bước ngoặt
nhưng bông [F#m7]hoa thì sẽ vẫn nở - dù được tưới bằng nước mắt
đời nhiều [Gmaj7]khi lên voi xuống chó - nhiều lúc lạc lõng vắng hoe
cần 2 [Gmaj7]năm để học cách nói - nhưng cả đời học lắng nghe
người xưa [F#m7]chẳng đi tìm que diêm - họ đi tìm đá để đánh lửa
và khi cơ [F#m7]hội không đến gõ cửa - thì tự xây lên 1 cánh cửa
nhiều dự [Gmaj7]kiến đâu thể tự tiếc sau khi thanh xuân đã tàn
ta thường thất [Gmaj7]vọng về những việc không làm - nhiều hơn những việc đã làm
"ngày mai [F#m7]vẫn còn có cơ hội" là câu thể hiện lười nhác
vì chỉ có [F#m7]thể trả thù người khác - khi đã sống tốt hơn người khác
chorus:
[Gmaj7]ai sẽ bên tôi ngày mai
đường gập [Gmaj7]ghềnh và còn nhiều chông gai
bao lo [F#m7]âu để trên vai mệt nhoài
bạc bụi [F#m7]đầu 1 kiếp sống không dài
[Gmaj7]ai mang cô đơn qua đêm đông buốt giá
[Gmaj7]ai nâng đôi tay vẽ lên những nhành hoa
[F#m7]ai trao con tim nhân văn cho loài người
[F#m7]để chẳng còn nhiều những khốn khó trong đời