1. [Bb] Dòng suối ơn lành Chúa ban cho [Dm] con người,
tràn [Bb] xuống miên man chan hòa bao [F] la.
Rừng [Bb] núi hay đại dương thác cao [Dm] sông dài,
làm [Eb] sao sánh những [F] ơn Ngài cho [B] ta.
ĐK: [F] Huyền [Bb] thay! [G] Diệu [Cm] thay!
Những [F] ơn thiêng liêng phù trợ [Bb] ta nên Thánh.
[F] Màu [B] thay! [G] Nhiệm [Cm] thay!
Những [F] ơn nâng ta lên hàng siêu [Bb] linh.
2. [Bb] Thực tế ta nào đáng chi công [Dm] lênh gì?
Mà [Bb] lãnh ơn thiêng cao trọng vô [F] biên?
Bụi [Bb] đất ta được Chúa thổi hơi [Dm] làm người.
Lòng [Eb] thương ấy lẽ [F] đâu đành tâm [B] quên.
3. [Bb] Ngài muốn ta hằng đi trước [Dm] nhan Ngài.
Đường [Bb] sáng thênh thang tưng bừng vinh [F] quang.
Lạc [Bb] bước ta cầm chắc đau thương [Dm] tơi bời.
Rời [Eb] xa suối trong [F] nai vàng hoang [B] mang.
tràn [Bb] xuống miên man chan hòa bao [F] la.
Rừng [Bb] núi hay đại dương thác cao [Dm] sông dài,
làm [Eb] sao sánh những [F] ơn Ngài cho [B] ta.
ĐK: [F] Huyền [Bb] thay! [G] Diệu [Cm] thay!
Những [F] ơn thiêng liêng phù trợ [Bb] ta nên Thánh.
[F] Màu [B] thay! [G] Nhiệm [Cm] thay!
Những [F] ơn nâng ta lên hàng siêu [Bb] linh.
2. [Bb] Thực tế ta nào đáng chi công [Dm] lênh gì?
Mà [Bb] lãnh ơn thiêng cao trọng vô [F] biên?
Bụi [Bb] đất ta được Chúa thổi hơi [Dm] làm người.
Lòng [Eb] thương ấy lẽ [F] đâu đành tâm [B] quên.
3. [Bb] Ngài muốn ta hằng đi trước [Dm] nhan Ngài.
Đường [Bb] sáng thênh thang tưng bừng vinh [F] quang.
Lạc [Bb] bước ta cầm chắc đau thương [Dm] tơi bời.
Rời [Eb] xa suối trong [F] nai vàng hoang [B] mang.