[C]Đêm mang nỗi nhớ đi đâu cô đơn cứ thế thi nhau bủa [Bm]vây căn phòng
[Am]Một dòng ký ức [D]chợt làm anh thức ngỡ em đã [G]về.
[C]Tay anh ôm nắm tro tàn tâm tư mang hết cho nàng thế [Bm]nhưng được gì
[Am]Chỉ toàn nỗi nhớ [D]bầu trời như vỡ làm [G]hai.
Vẫn luôn mong em [C]đừng yêu ai bởi tim anh vẫn [Bm]đang tê dại
Vẫn luôn mong môt [Am]ngày trở về bên [D]nhau dù là giấc [G]mơ.
Với tay lên khung [C]trời cao xa liếm em trong biết [Bm]bao thiên hà
Tìm [Am]hoài chẳng thấy cuộc [D]đời có mấy lần [G]đau.
Có lẽ đến lúc nên quên đi [C]người mình từng thương yêu nhất
Có lẽ đến lúc quên đi nỗi [Bm]buồn mang tình yêu đem cất
Có lẽ chỉ [Am]đến đây thôi ký [D]ức trôi theo chân trời xa [G]xôi.
Có lẽ đến lúc nên quên đi [C]lời ngày từng yêu em hứa
Có lẽ đến lúc con tim ngưng [Bm]đợi cho trời đừng mưa nữa
Có lẽ chỉ [Am]đến đây thôi nước [D]mắt ngưng rơi đêm dài ngưng [G]trôi.
[Am]Một dòng ký ức [D]chợt làm anh thức ngỡ em đã [G]về.
[C]Tay anh ôm nắm tro tàn tâm tư mang hết cho nàng thế [Bm]nhưng được gì
[Am]Chỉ toàn nỗi nhớ [D]bầu trời như vỡ làm [G]hai.
Vẫn luôn mong em [C]đừng yêu ai bởi tim anh vẫn [Bm]đang tê dại
Vẫn luôn mong môt [Am]ngày trở về bên [D]nhau dù là giấc [G]mơ.
Với tay lên khung [C]trời cao xa liếm em trong biết [Bm]bao thiên hà
Tìm [Am]hoài chẳng thấy cuộc [D]đời có mấy lần [G]đau.
Có lẽ đến lúc nên quên đi [C]người mình từng thương yêu nhất
Có lẽ đến lúc quên đi nỗi [Bm]buồn mang tình yêu đem cất
Có lẽ chỉ [Am]đến đây thôi ký [D]ức trôi theo chân trời xa [G]xôi.
Có lẽ đến lúc nên quên đi [C]lời ngày từng yêu em hứa
Có lẽ đến lúc con tim ngưng [Bm]đợi cho trời đừng mưa nữa
Có lẽ chỉ [Am]đến đây thôi nước [D]mắt ngưng rơi đêm dài ngưng [G]trôi.