[Am]Anh xin tự giới thiệu anh là Thái Tử Vùng cao
Biệt [F]thự ba bốn cái, tiền nhiều [G]quá anh phải dùng bao
[Dm]Đất anh có bạt ngàn, vàng anh chôn dưới đất
Bề ngoài không [F]chất nhưng ví anh dày nên xét cho [G]cùng anh đây vẫn nhất
[Am]Về miền xuôi du hí anh thường đi bằng trực thăng
Nhạc [F]bolero không thích anh chỉ [G]thích thể loại cực căng
[Dm]Cực, cực căng cực, cực căng cực, căng cực căng cực
[F]Chơi không lo đến tiền chỉ cần [G]có có thật nhiều năng lực
Em [Am]muốn là anh liền cho dù em muốn quà to thật to
Thì anh [F]cũng cho em bằng được anh đây thái [G]tử nên em đừng lo
Chủ [Dm]yếu em luôn phải hiền ở nhà đếm tiền cho anh
Mọi [F]thứ anh đây lo tất về thành [G]phố tiêu tiền thả phanh
[Am]Lên vùng cao em là hoàng hậu muốn gì thì em cũng có
Cơm [F]bưng nước rót trang sức đầy mình người [G]hầu nó phục vụ cho
Luyến [Dm]tiếc chi chốn đô thành cố tranh dành miếng được miếng rơi
Còn đến với[F] anh vừa sung vừa sướng vì em là [G]chúa cả một phương trời
ĐK:
[Am]Anh là Trung đẹp trai, dân vùng cao gọi anh là thái tử
[F]Dù ăn chơi tẹt ga nhưng chẳng [G]phải trai hư
[Dm]Đi cùng anh mà xem, đi một hôm là em sẽ biết liền
[F]Chỉ cần em được vui, anh sẽ[G] không tiếc tiền
[Am]Lên vùng cao cùng anh nơi này anh là vua của núi rừng
[F]Mình cùng nhau đùa vui quên sạch [G]hết lo âu
[Dm]Xa thành đô phồn hoa nơi người ta lừa nhau để lấy tiền
[F]Anh... [G]THÁI TỬ VÙNG [Am]CAO
Verse 2
Dân [Am]chơi Hà Nội gặp anh còn phải gật gật gù gù
Dăm [F]ba căn nhà phố cổ đối với [G]anh chỉ là phù du
Siêu [Dm]xe anh dùng leo núi, đi câu cá bằng con du thuyền
[F]Tiền anh quăng một phát mấy em người [G]mẫu ngả ngả, nghiêng nghiêng
[Am]Có đôi lúc đau đầu, tiền khiến ân nghĩa phải màu
Bạn [F]bè nó sống với anh, chắc có [G]lẽ cũng do anh giàu
Thói [Dm]đời vốn dĩ vì tiền bao lần bon chen mà phải đổ máu
Anh [F]đây cũng thế vì tiền nhiều quá nên [G]bạn nó thọc đằng sau
Mà [Am]thôi không sao mặc kệ, lửng nào chả thích mật ong
[F]Nếu mà tiền không có, có mấy [G]ai mà sống thật lòng
Nhiều [Dm]khi anh cô đơn lắm, đất vùng cao anh là vua chúa
Đi [F]về thành phố phồn hoa chúng nó [G]xem anh là Hai Lúa
[Am]Lúa này mua bằng vàng mày làm cả đời chắc đủ mua sao
Mày [F]giàu hơn ai không biết nhưng chắc [G]chắn là mày thua tao
Mày [Dm]bảo tao mang đồ fake chắc là mày mua nổi đồ real
Quần [F]sịp tao dát vàng ròng đối với [G]mày là gia tài bạc triệu
ĐK:
[Am]Anh là Trung đẹp trai, dân vùng cao gọi anh là thái tử
[F]Dù ăn chơi tẹt ga nhưng chẳng [G]phải trai hư
[Dm]Đi cùng anh mà xem, đi một hôm là em sẽ biết liền
[F]Chỉ cần em được vui, anh sẽ[G] không tiếc tiền
[Am]Lên vùng cao cùng anh nơi này anh là vua của núi rừng
[F]Mình cùng nhau đùa vui quên sạch [G]hết lo âu
[Dm]Xa thành đô phồn hoa nơi người ta lừa nhau để lấy tiền
[F]Anh... [G]THÁI TỬ VÙNG [Am]CAO
Biệt [F]thự ba bốn cái, tiền nhiều [G]quá anh phải dùng bao
[Dm]Đất anh có bạt ngàn, vàng anh chôn dưới đất
Bề ngoài không [F]chất nhưng ví anh dày nên xét cho [G]cùng anh đây vẫn nhất
[Am]Về miền xuôi du hí anh thường đi bằng trực thăng
Nhạc [F]bolero không thích anh chỉ [G]thích thể loại cực căng
[Dm]Cực, cực căng cực, cực căng cực, căng cực căng cực
[F]Chơi không lo đến tiền chỉ cần [G]có có thật nhiều năng lực
Em [Am]muốn là anh liền cho dù em muốn quà to thật to
Thì anh [F]cũng cho em bằng được anh đây thái [G]tử nên em đừng lo
Chủ [Dm]yếu em luôn phải hiền ở nhà đếm tiền cho anh
Mọi [F]thứ anh đây lo tất về thành [G]phố tiêu tiền thả phanh
[Am]Lên vùng cao em là hoàng hậu muốn gì thì em cũng có
Cơm [F]bưng nước rót trang sức đầy mình người [G]hầu nó phục vụ cho
Luyến [Dm]tiếc chi chốn đô thành cố tranh dành miếng được miếng rơi
Còn đến với[F] anh vừa sung vừa sướng vì em là [G]chúa cả một phương trời
ĐK:
[Am]Anh là Trung đẹp trai, dân vùng cao gọi anh là thái tử
[F]Dù ăn chơi tẹt ga nhưng chẳng [G]phải trai hư
[Dm]Đi cùng anh mà xem, đi một hôm là em sẽ biết liền
[F]Chỉ cần em được vui, anh sẽ[G] không tiếc tiền
[Am]Lên vùng cao cùng anh nơi này anh là vua của núi rừng
[F]Mình cùng nhau đùa vui quên sạch [G]hết lo âu
[Dm]Xa thành đô phồn hoa nơi người ta lừa nhau để lấy tiền
[F]Anh... [G]THÁI TỬ VÙNG [Am]CAO
Verse 2
Dân [Am]chơi Hà Nội gặp anh còn phải gật gật gù gù
Dăm [F]ba căn nhà phố cổ đối với [G]anh chỉ là phù du
Siêu [Dm]xe anh dùng leo núi, đi câu cá bằng con du thuyền
[F]Tiền anh quăng một phát mấy em người [G]mẫu ngả ngả, nghiêng nghiêng
[Am]Có đôi lúc đau đầu, tiền khiến ân nghĩa phải màu
Bạn [F]bè nó sống với anh, chắc có [G]lẽ cũng do anh giàu
Thói [Dm]đời vốn dĩ vì tiền bao lần bon chen mà phải đổ máu
Anh [F]đây cũng thế vì tiền nhiều quá nên [G]bạn nó thọc đằng sau
Mà [Am]thôi không sao mặc kệ, lửng nào chả thích mật ong
[F]Nếu mà tiền không có, có mấy [G]ai mà sống thật lòng
Nhiều [Dm]khi anh cô đơn lắm, đất vùng cao anh là vua chúa
Đi [F]về thành phố phồn hoa chúng nó [G]xem anh là Hai Lúa
[Am]Lúa này mua bằng vàng mày làm cả đời chắc đủ mua sao
Mày [F]giàu hơn ai không biết nhưng chắc [G]chắn là mày thua tao
Mày [Dm]bảo tao mang đồ fake chắc là mày mua nổi đồ real
Quần [F]sịp tao dát vàng ròng đối với [G]mày là gia tài bạc triệu
ĐK:
[Am]Anh là Trung đẹp trai, dân vùng cao gọi anh là thái tử
[F]Dù ăn chơi tẹt ga nhưng chẳng [G]phải trai hư
[Dm]Đi cùng anh mà xem, đi một hôm là em sẽ biết liền
[F]Chỉ cần em được vui, anh sẽ[G] không tiếc tiền
[Am]Lên vùng cao cùng anh nơi này anh là vua của núi rừng
[F]Mình cùng nhau đùa vui quên sạch [G]hết lo âu
[Dm]Xa thành đô phồn hoa nơi người ta lừa nhau để lấy tiền
[F]Anh... [G]THÁI TỬ VÙNG [Am]CAO