Intro:
[E] [G#7] [C#m] [C#m7] [A] [E]
Ta quên nhau thật [B] sao, ngoài kia giông gió cồn [C#m7] cào
Từng lời [A] hứa năm nào, giờ [B] hoá thành giấc chiêm [E] bao
Hít một hơi thật [B/Eb] sâu, mọi chuyện chẳng thể nào như [C#m7] lúc đầu
Đến [A] đâu để thấy yên [G#] bình, nơi con tim
[E] Em, từng là một nhành hoa [B] xinh
Từng là điều anh [C#m] muốn giữ gìn, đến mãi sau này
Mà [A] sao nay ta cách [Am] xa
Còn [E] anh, từng là cả thế [G#] giới
Đã vượt bao mưa [C#m7] nắng trên đời, ngỡ chẳng xa rời
Mà [C] sao giờ người lại vội buông [D] tay
Nốt hôm [E] nay, được buồn chút thôi
Nốt hôm [B] nay, để nước mắt rơi
Em quá mệt [C#m] rồi, tan vỡ thật rồi
Phải [A] quên anh rồi, anh ơi
Có khóc [E] thêm ngàn lần mỗi đêm
Cũng chẳng thể mang [G#7] anh về đây với em
Thôi ta lỡ làng [C#m7] rồi, chấm hết thật rồi
[C] Đến cuối cùng cạnh [Bm] anh, cũng chẳng phải [B] em
Rất có [E] thể là một ngày nào đó, ta sẽ không [A] còn thấy em nữa rồi
Và cũng chẳng [B] biết là mình sẽ làm gì, nếu vô tình gặp lại nhau giữa đời
Đoạn [Am] đường còn lắm gian [C#m] truân, nên anh chẳng [E] muốn có em trong đó
Trái tim [A] anh từng là một vùng đất khô cằn, chứa [E] đầy bão mây giông [B] gió
Qua [A] rồi một thời hàn huyên, với những cơn [E] mưa ngoài hiên phố chiều
Em [B] đẹp như là một loài hoa, anh là chân tường với những vết ố điều
Chuyện tình [C#m7] yêu vốn dĩ hợp tan, tuổi trẻ chẳng đủ cái tôi thấu hiểu
Tình yêu [A] lớn, cùng với những trưởng thành
Cái giá phải trả của việc cố nhiều
Thiếu [E] em bầu trời này vắng mây, hạt nắng trong anh cũng đã chết một phần
Nắm [B] tay vài phút rồi ghé qua, tận cùng đơn côi, khoảng tối nghìn trùng
Anh yêu [C#m] em như thể là Đà Lạt, mười phần mất đi, chín phần cũ kĩ
Ta vẫn [A] còn yêu nhau phải không, sao không một lần chúng mình thử nhỉ ?
Em ơi, [E] biết bao giờ ta mới gặp lại
Giản đơn nỗi nhớ cực đại, hiện [G#7] tại được tái hiện lại
Nhưng mà chuyện tương lai, chẳng thể ngược lại
Có đôi [C#m] lần chúng ta cãi nhau, và dấu chân tình biến tan mãi sau
Nếu em [C] là một cơn sóng [Cm] lớn, thì anh sẽ [D] là cánh chim hải âu
Nốt hôm [E] nay, được buồn chút thôi
Nốt hôm [B] nay, để nước mắt rơi
Em quá mệt [C#m] rồi, tan vỡ thật rồi
Phải [A] quên anh rồi, anh ơi
Có khóc [E] thêm ngàn lần mỗi đêm
Cũng chẳng thể mang [G#7] anh về đây với em
Thôi ta lỡ làng [C#m7] rồi, chấm hết thật rồi
[C] Đến cuối cùng cạnh [Bm] anh, cũng chẳng phải [B] em
Ta đã [B] yêu nhau như thế [A] mà [B] [C#m]
Đã từng [B] xem nhau là tất [A] cả, há hà [B] [C#m]
Em ước [B] ngày tháng qua, chỉ là một [E] giấc mơ [A] dài
[C#] Mà sao [Am] khi tỉnh giấc, em vẫn không thể ngừng [B] khóc [C]
Nốt hôm [F] nay, được buồn chút thôi
Nốt hôm [C/E] nay, để nước mắt rơi
Em quá mệt [Dm] rồi, tan vỡ thật rồi
Phải [A#m] quên anh rồi, anh ơi
Có khóc [F] thêm ngàn lần mỗi đêm
Cũng chẳng thể mang [A7] anh về đây với em
Thôi ta lỡ làng [Dm] rồi, chấm hết thật rồi
[C#] Đến cuối cùng cạnh [C] anh, cũng chẳng phải [F] em
Chẳng phải em [A#m] [F]
Từng lời [A] hứa năm nào, giờ [B] hoá thành giấc chiêm [E] bao
Hít một hơi thật [B/Eb] sâu, mọi chuyện chẳng thể nào như [C#m7] lúc đầu
Đến [A] đâu để thấy yên [G#] bình, nơi con tim
[E] Em, từng là một nhành hoa [B] xinh
Từng là điều anh [C#m] muốn giữ gìn, đến mãi sau này
Mà [A] sao nay ta cách [Am] xa
Còn [E] anh, từng là cả thế [G#] giới
Đã vượt bao mưa [C#m7] nắng trên đời, ngỡ chẳng xa rời
Mà [C] sao giờ người lại vội buông [D] tay
Nốt hôm [E] nay, được buồn chút thôi
Nốt hôm [B] nay, để nước mắt rơi
Em quá mệt [C#m] rồi, tan vỡ thật rồi
Phải [A] quên anh rồi, anh ơi
Có khóc [E] thêm ngàn lần mỗi đêm
Cũng chẳng thể mang [G#7] anh về đây với em
Thôi ta lỡ làng [C#m7] rồi, chấm hết thật rồi
[C] Đến cuối cùng cạnh [Bm] anh, cũng chẳng phải [B] em
Rất có [E] thể là một ngày nào đó, ta sẽ không [A] còn thấy em nữa rồi
Và cũng chẳng [B] biết là mình sẽ làm gì, nếu vô tình gặp lại nhau giữa đời
Đoạn [Am] đường còn lắm gian [C#m] truân, nên anh chẳng [E] muốn có em trong đó
Trái tim [A] anh từng là một vùng đất khô cằn, chứa [E] đầy bão mây giông [B] gió
Qua [A] rồi một thời hàn huyên, với những cơn [E] mưa ngoài hiên phố chiều
Em [B] đẹp như là một loài hoa, anh là chân tường với những vết ố điều
Chuyện tình [C#m7] yêu vốn dĩ hợp tan, tuổi trẻ chẳng đủ cái tôi thấu hiểu
Tình yêu [A] lớn, cùng với những trưởng thành
Cái giá phải trả của việc cố nhiều
Thiếu [E] em bầu trời này vắng mây, hạt nắng trong anh cũng đã chết một phần
Nắm [B] tay vài phút rồi ghé qua, tận cùng đơn côi, khoảng tối nghìn trùng
Anh yêu [C#m] em như thể là Đà Lạt, mười phần mất đi, chín phần cũ kĩ
Ta vẫn [A] còn yêu nhau phải không, sao không một lần chúng mình thử nhỉ ?
Em ơi, [E] biết bao giờ ta mới gặp lại
Giản đơn nỗi nhớ cực đại, hiện [G#7] tại được tái hiện lại
Nhưng mà chuyện tương lai, chẳng thể ngược lại
Có đôi [C#m] lần chúng ta cãi nhau, và dấu chân tình biến tan mãi sau
Nếu em [C] là một cơn sóng [Cm] lớn, thì anh sẽ [D] là cánh chim hải âu
Nốt hôm [E] nay, được buồn chút thôi
Nốt hôm [B] nay, để nước mắt rơi
Em quá mệt [C#m] rồi, tan vỡ thật rồi
Phải [A] quên anh rồi, anh ơi
Có khóc [E] thêm ngàn lần mỗi đêm
Cũng chẳng thể mang [G#7] anh về đây với em
Thôi ta lỡ làng [C#m7] rồi, chấm hết thật rồi
[C] Đến cuối cùng cạnh [Bm] anh, cũng chẳng phải [B] em
Ta đã [B] yêu nhau như thế [A] mà [B] [C#m]
Đã từng [B] xem nhau là tất [A] cả, há hà [B] [C#m]
Em ước [B] ngày tháng qua, chỉ là một [E] giấc mơ [A] dài
[C#] Mà sao [Am] khi tỉnh giấc, em vẫn không thể ngừng [B] khóc [C]
Nốt hôm [F] nay, được buồn chút thôi
Nốt hôm [C/E] nay, để nước mắt rơi
Em quá mệt [Dm] rồi, tan vỡ thật rồi
Phải [A#m] quên anh rồi, anh ơi
Có khóc [F] thêm ngàn lần mỗi đêm
Cũng chẳng thể mang [A7] anh về đây với em
Thôi ta lỡ làng [Dm] rồi, chấm hết thật rồi
[C#] Đến cuối cùng cạnh [C] anh, cũng chẳng phải [F] em
Chẳng phải em [A#m] [F]