Mở lòng [C]mình tìm về chốn xưa nơi ta đã [Em]sống biết bao tháng ngày.
Khoảng trời tuổi [F]thơ nuôi bao ước mơ cho ta bước [G]qua bao ngày giông [Am]bão.
Dù thời [Dm]gian bào mòn tuổi tác màu áo [Em]xưa phong sương vẫn xanh
Một thời vang [F]bóng mọi người vẫn nhắc tên khu [G]Nam Đồng.
Bạn bè [C]tôi bao nhiêu gái trai yêu đời dệt [Em]nên biết bao câu chuyện.
Một thời dọc [F]ngang bên nhau lớn lên trong tim đã [G]mang một dòng máu [Am]lính
Nghe đất [Dm]nước một ngày gọi tên, tạm cất [Em]đi bao nhiêu mơ ước.
Cùng nhau [F]lên đường chẳng cần nói xa xôi biệt [G]ly.
Người Nam Đồng [C]đó một đời dẫu cho bôn [Am]ba
Mà lòng luôn [F]hướng một ngày trở về mở lòng [G]với bao kỷ niệm xưa.
Người Nam Đồng [C]đó tìm nhau nơi chốn xa [F]bao người.
Giữa bao nhiêu [Am]người một lời nhận ra [G]thôi!
Quân khu [C]Nam Đồng
Xà cừ [C]phi lao nay đã thưa chỉ là đổi [Em]thay nắng mưa một thời
Người đi xa [F]nơi nơi bốn phương, người trở [G]về ai từng quên [Am]lãng.
Cởi lòng [Dm]mình chỉ một giây thôi thì vẫn [Em]tin trong tim vẫn ghi
Một miền ký [F]ức luôn có chỗ cho tên Nam [G]Đồng.
Bạn bè [C]tôi bao nhiêu gái trai mỗi ngày lo [Em]toan biết bao chuyện đời.
Người về tay [F]trắng tương lai xa xôi, người về cao [G]vời chén trà bỏng [Am]môi.
Ngồi bên [Dm]nhau kể chuyện vui mới chẳng có [Em]chi ngoài tầm tay với.
Chỉ là [F]những người con của lính đâu là [G]xa xôi.
Người Nam Đồng [C]đó một đời đã dẫu phong [Am]ba.
Mặc lên chiếc [F]áo tự hào lòng mình màu xanh [G]lá cây quen đời lính.
Người Nam Đồng [C]đó giờ đây tuy đã khác xưa [F]nhiều
Và dù với bao nhiêu [Am]điều còn kỷ niệm là thân [G]yêu.
Quân khu [C]Nam Đồng
[Am]Từ thời trẻ trâu thời ta khôn [F]lớn
Lòng hào hiệp chuộng tình anh [C]em
Không phải như giang hồ đâu [Em]đâu
Mà tung hoành nơi ngang dọc có [G]nhau.
[Am]Rồi dòng thời gian dạt trôi muôn [F]hướng.
Ngẩng đầu mình một lời xưng [C]danh
Giữ bản lĩnh trên đường ta [Em]bước
Nối nhịp cha anh ta trưởng [G]thành. [G7]Wooooh
Người Nam Đồng [C]đó một đời đã dẫu phong [Am]ba.
Mặc lên chiếc [F]áo tự hào lòng mình màu xanh [G]lá cây quen đời lính.
Người Nam Đồng [C]đó giờ đây tuy đã khác xưa [F]nhiều
Và dù với bao nhiêu [Am]điều còn kỷ niệm là thân [G]yêu.
Quân khu [C]Nam Đồng
Giản dị ngồi lại [G]bên nhau
Những người con của [C]lính
Khoảng trời tuổi [F]thơ nuôi bao ước mơ cho ta bước [G]qua bao ngày giông [Am]bão.
Dù thời [Dm]gian bào mòn tuổi tác màu áo [Em]xưa phong sương vẫn xanh
Một thời vang [F]bóng mọi người vẫn nhắc tên khu [G]Nam Đồng.
Bạn bè [C]tôi bao nhiêu gái trai yêu đời dệt [Em]nên biết bao câu chuyện.
Một thời dọc [F]ngang bên nhau lớn lên trong tim đã [G]mang một dòng máu [Am]lính
Nghe đất [Dm]nước một ngày gọi tên, tạm cất [Em]đi bao nhiêu mơ ước.
Cùng nhau [F]lên đường chẳng cần nói xa xôi biệt [G]ly.
Người Nam Đồng [C]đó một đời dẫu cho bôn [Am]ba
Mà lòng luôn [F]hướng một ngày trở về mở lòng [G]với bao kỷ niệm xưa.
Người Nam Đồng [C]đó tìm nhau nơi chốn xa [F]bao người.
Giữa bao nhiêu [Am]người một lời nhận ra [G]thôi!
Quân khu [C]Nam Đồng
Xà cừ [C]phi lao nay đã thưa chỉ là đổi [Em]thay nắng mưa một thời
Người đi xa [F]nơi nơi bốn phương, người trở [G]về ai từng quên [Am]lãng.
Cởi lòng [Dm]mình chỉ một giây thôi thì vẫn [Em]tin trong tim vẫn ghi
Một miền ký [F]ức luôn có chỗ cho tên Nam [G]Đồng.
Bạn bè [C]tôi bao nhiêu gái trai mỗi ngày lo [Em]toan biết bao chuyện đời.
Người về tay [F]trắng tương lai xa xôi, người về cao [G]vời chén trà bỏng [Am]môi.
Ngồi bên [Dm]nhau kể chuyện vui mới chẳng có [Em]chi ngoài tầm tay với.
Chỉ là [F]những người con của lính đâu là [G]xa xôi.
Người Nam Đồng [C]đó một đời đã dẫu phong [Am]ba.
Mặc lên chiếc [F]áo tự hào lòng mình màu xanh [G]lá cây quen đời lính.
Người Nam Đồng [C]đó giờ đây tuy đã khác xưa [F]nhiều
Và dù với bao nhiêu [Am]điều còn kỷ niệm là thân [G]yêu.
Quân khu [C]Nam Đồng
[Am]Từ thời trẻ trâu thời ta khôn [F]lớn
Lòng hào hiệp chuộng tình anh [C]em
Không phải như giang hồ đâu [Em]đâu
Mà tung hoành nơi ngang dọc có [G]nhau.
[Am]Rồi dòng thời gian dạt trôi muôn [F]hướng.
Ngẩng đầu mình một lời xưng [C]danh
Giữ bản lĩnh trên đường ta [Em]bước
Nối nhịp cha anh ta trưởng [G]thành. [G7]Wooooh
Người Nam Đồng [C]đó một đời đã dẫu phong [Am]ba.
Mặc lên chiếc [F]áo tự hào lòng mình màu xanh [G]lá cây quen đời lính.
Người Nam Đồng [C]đó giờ đây tuy đã khác xưa [F]nhiều
Và dù với bao nhiêu [Am]điều còn kỷ niệm là thân [G]yêu.
Quân khu [C]Nam Đồng
Giản dị ngồi lại [G]bên nhau
Những người con của [C]lính