Capo 3
Kìa [G]mây, lững lờ làm [D]chi chẳng chịu theo [Em]gió
Bay về chân [C]trời cùng đón nắng [D]mai
Và [G]em, hững hờ tình [D]tôi chẳng lời hồi [Em]đáp
Tôi vẫn thẫn [C]thờ đợi [D]chờ nắng kia [G]tàn phai
Tự hỏi rằng [G]mây hay mây cũng sợ vụt [D]tan nên xa lánh hoài cơn [Em]gió
Đâu hay gió kia vô [C]hình cứ mãi lặng yên dõi [D]theo
Và hỡi người [G]ơi yêu anh có phải là [D]sai cô đơn nuốt trọn hạnh [Em]phúc
Mỗi khi thấy anh vui [C]cười bên [D]một người cũng [G]yêu anh
Gượng cười buông [G]tay để anh chẳng lo chẳng cần bận [Em]tâm chi nữa đến em
Dẫu biết [C]rằng, trái tim em chẳng thể [D]buông
Đoạn đường mai[G] sau nếu có lẻ loi chỉ cầu mong [Em]anh một lần ngoảnh lại
Để [C]thấy em [D]vẫn luôn âm thầm [G]trông theo
RAP
Một lần [G]thương rồi suốt khiếp vấn vương lạc vào trong những mơ tưởng hoang đường
Để thấy [Em]người dù chỉ là sương khói vẫn mỉm cười hiu quạnh giữa phong sương
Nơi cơn [C]gió được thổi về hướng mây nơi con tim vơi bớt nhớ thương này
Không ngày [D]xa không còn ngày tủi hờn duyên phận chẳng thể nắm trong tay
Và dẫu [G]người là trăng nơi đáy nước là hoa nở ở trong gương
Là những [Em]thứ chẳng thể nào mong ước vẫn nguyện lòng xin được mãi đơn phương
Nhưng [C]sợ trọn kiếp chẳng thể quên nhau thì sẽ khiến cả hai cùng khổ đau
Nên đành vùi [D]sâu yêu dấu ấy để nỗi sầu theo mộng suốt đêm thâu
Bay về chân [C]trời cùng đón nắng [D]mai
Và [G]em, hững hờ tình [D]tôi chẳng lời hồi [Em]đáp
Tôi vẫn thẫn [C]thờ đợi [D]chờ nắng kia [G]tàn phai
Tự hỏi rằng [G]mây hay mây cũng sợ vụt [D]tan nên xa lánh hoài cơn [Em]gió
Đâu hay gió kia vô [C]hình cứ mãi lặng yên dõi [D]theo
Và hỡi người [G]ơi yêu anh có phải là [D]sai cô đơn nuốt trọn hạnh [Em]phúc
Mỗi khi thấy anh vui [C]cười bên [D]một người cũng [G]yêu anh
Gượng cười buông [G]tay để anh chẳng lo chẳng cần bận [Em]tâm chi nữa đến em
Dẫu biết [C]rằng, trái tim em chẳng thể [D]buông
Đoạn đường mai[G] sau nếu có lẻ loi chỉ cầu mong [Em]anh một lần ngoảnh lại
Để [C]thấy em [D]vẫn luôn âm thầm [G]trông theo
RAP
Một lần [G]thương rồi suốt khiếp vấn vương lạc vào trong những mơ tưởng hoang đường
Để thấy [Em]người dù chỉ là sương khói vẫn mỉm cười hiu quạnh giữa phong sương
Nơi cơn [C]gió được thổi về hướng mây nơi con tim vơi bớt nhớ thương này
Không ngày [D]xa không còn ngày tủi hờn duyên phận chẳng thể nắm trong tay
Và dẫu [G]người là trăng nơi đáy nước là hoa nở ở trong gương
Là những [Em]thứ chẳng thể nào mong ước vẫn nguyện lòng xin được mãi đơn phương
Nhưng [C]sợ trọn kiếp chẳng thể quên nhau thì sẽ khiến cả hai cùng khổ đau
Nên đành vùi [D]sâu yêu dấu ấy để nỗi sầu theo mộng suốt đêm thâu