Dưới mưa người xòe [F]ô rồi ôm lấy [G]ta
Ước hẹn này xin [Em]nhớ dù năm tháng [Am]qua.
Ánh mắt người mang [F]nhu tình êm ấm [G]ngỡ gió xuân thổi [Dm]qua
Dịu [Em]dàng xua băng [F]giá...
1. [Em]Nhớ năm xưa đường còn ngập gió [G]xuân
Mưa bay như [F]mộng, giục ngựa khắp [C]nơi.
[Em]Trú dưới hiên nhà thầm lặng sát [G]bên
Ánh mắt thâm [F]trầm tựa như muôn ngàn tuyết[Em] phủ mịt mờ Hoa [F]Sơn.
Gió [G]đưa hương nồng, làn mưa [Em]man mác bay khắp [Am]trời
Lòng ta [F]bỗng rung động như dịu dàng kiếm[F] phong của ai?
Tựa lông [B7]vũ bay lướt qua.
Đk:
Biết chữ tình ấy [F]viết rồi cũng hóa [G]không,
Đắn đo từng nét [Em]viết gửi người nhớ [Am]mong.
Bởi cam lòng chịu [F]cúi mình đổi lấy [G]nụ cười ai sáng [C]trong?
Dưới mưa người xòe [F]ô rồi ôm lấy [G]ta
Ước hẹn này xin [Em]nhớ dù năm tháng [Am]qua.
Ánh mắt người mang [F]nhu tình êm ấm [G]ngỡ gió xuân thổi [Dm]qua,
Dịu [Em]dàng xua băng [Am]giá.
2. [Em]Đến nay ai vui tiệc rượu kết [G]duyên
Có giai nhân [F]kề, rực rỡ pháo [C]hồng.
[Em]Bóng uyên ương dưới đèn hoa vấn [G]vương,
Vẽ dung nhan [F]người, lại như mơ về cảnh đậu [E]khẩu dịu dàng năm [F]xưa.
Nhói [G]đau tim này vì gặp [Em]nhau ngỡ như xa [Am]lạ,
Bạch y [F]vẫn như ngày xưa mà ánh mắt[F] sao lạnh băng?
Sầu bi [B7]dâng như sóng xô.
ĐK :
Có khi mượn say [F]để giả điên sẽ [G]hơn.
Để cho người ôm [Em]lấy, để lại dấu [Am]hôn
Khẽ ngâm chuyện xưa [F]cũ dù ai nấy [G]cười nhạo ta mãi [C]thôi.
Thế nhưng chỉ đành [F]cứ vờ như chẳng [G]sao
Lắng tai mà nghe [Em]hết tình thăm xiết [Am]bao.
Chẳng muốn nhìn thêm [F]gương mặt người cũ, [G]chỉ nâng ly lặng [Dm]câm,
Mà [Em]lòng sao đau [Am]đớn?
Chốn Cao [F]Môn
Tuyết phủ [G]lên Bạch y rồi tan dần [Am]trong lặng thầm.
Lặng đem [F]kiếm,
Giang hồ [G]quá rộng lớn phải đi về [Dm]đâu? Đến chốn nào?
Kiếp này dừng [F]đây,
Như một [G]câu chuyện vui mình ta tự [Am]diễn, tự cười.
Mình ta luyến [F]lưu.. rồi ôm đắng [B7]cay
ĐK :
Nếu như người đã [F]sớm cùng ai sánh [G]vai,
Ta đâu phải lãng [Em]phí nửa đời vấn [Am]vương?
Phải chăng nhìn ta [F]thất hồn lạc phách [G]người lại thấy xuyến [C]xao?
Thế thôi hồng trần [F]ấy vùi chôn tuổi [G]xuân,
Trái tim này đã [Em]sớm trăm ngàn vết [Am]thương.
Có đâu sợ người [F]vô tình như kiếm [G]khắc sâu thêm tổn [Am]thương,
Lại chẳng thấy [Dm]đau.
Cứ để rồi cơn [F]gió giấu đi quá [G]khứ,
Ân tình đã vụn vỡ, [Em]tuyết sương chôn vùi hết [Am]đi!
Đời tương phùng là [F]sai thì ta chỉ [G]cầu chia ly chẳng [Am]đau,
Chốn xưa ấy vẫn [F]đó, giục ngựa ta bước [G]qua.
Đúng lúc gặp mưa [F]núi rơi trên đường [Am]xa.
Ước hẹn này xin [Em]nhớ dù năm tháng [Am]qua.
Ánh mắt người mang [F]nhu tình êm ấm [G]ngỡ gió xuân thổi [Dm]qua
Dịu [Em]dàng xua băng [F]giá...
1. [Em]Nhớ năm xưa đường còn ngập gió [G]xuân
Mưa bay như [F]mộng, giục ngựa khắp [C]nơi.
[Em]Trú dưới hiên nhà thầm lặng sát [G]bên
Ánh mắt thâm [F]trầm tựa như muôn ngàn tuyết[Em] phủ mịt mờ Hoa [F]Sơn.
Gió [G]đưa hương nồng, làn mưa [Em]man mác bay khắp [Am]trời
Lòng ta [F]bỗng rung động như dịu dàng kiếm[F] phong của ai?
Tựa lông [B7]vũ bay lướt qua.
Đk:
Biết chữ tình ấy [F]viết rồi cũng hóa [G]không,
Đắn đo từng nét [Em]viết gửi người nhớ [Am]mong.
Bởi cam lòng chịu [F]cúi mình đổi lấy [G]nụ cười ai sáng [C]trong?
Dưới mưa người xòe [F]ô rồi ôm lấy [G]ta
Ước hẹn này xin [Em]nhớ dù năm tháng [Am]qua.
Ánh mắt người mang [F]nhu tình êm ấm [G]ngỡ gió xuân thổi [Dm]qua,
Dịu [Em]dàng xua băng [Am]giá.
2. [Em]Đến nay ai vui tiệc rượu kết [G]duyên
Có giai nhân [F]kề, rực rỡ pháo [C]hồng.
[Em]Bóng uyên ương dưới đèn hoa vấn [G]vương,
Vẽ dung nhan [F]người, lại như mơ về cảnh đậu [E]khẩu dịu dàng năm [F]xưa.
Nhói [G]đau tim này vì gặp [Em]nhau ngỡ như xa [Am]lạ,
Bạch y [F]vẫn như ngày xưa mà ánh mắt[F] sao lạnh băng?
Sầu bi [B7]dâng như sóng xô.
ĐK :
Có khi mượn say [F]để giả điên sẽ [G]hơn.
Để cho người ôm [Em]lấy, để lại dấu [Am]hôn
Khẽ ngâm chuyện xưa [F]cũ dù ai nấy [G]cười nhạo ta mãi [C]thôi.
Thế nhưng chỉ đành [F]cứ vờ như chẳng [G]sao
Lắng tai mà nghe [Em]hết tình thăm xiết [Am]bao.
Chẳng muốn nhìn thêm [F]gương mặt người cũ, [G]chỉ nâng ly lặng [Dm]câm,
Mà [Em]lòng sao đau [Am]đớn?
Chốn Cao [F]Môn
Tuyết phủ [G]lên Bạch y rồi tan dần [Am]trong lặng thầm.
Lặng đem [F]kiếm,
Giang hồ [G]quá rộng lớn phải đi về [Dm]đâu? Đến chốn nào?
Kiếp này dừng [F]đây,
Như một [G]câu chuyện vui mình ta tự [Am]diễn, tự cười.
Mình ta luyến [F]lưu.. rồi ôm đắng [B7]cay
ĐK :
Nếu như người đã [F]sớm cùng ai sánh [G]vai,
Ta đâu phải lãng [Em]phí nửa đời vấn [Am]vương?
Phải chăng nhìn ta [F]thất hồn lạc phách [G]người lại thấy xuyến [C]xao?
Thế thôi hồng trần [F]ấy vùi chôn tuổi [G]xuân,
Trái tim này đã [Em]sớm trăm ngàn vết [Am]thương.
Có đâu sợ người [F]vô tình như kiếm [G]khắc sâu thêm tổn [Am]thương,
Lại chẳng thấy [Dm]đau.
Cứ để rồi cơn [F]gió giấu đi quá [G]khứ,
Ân tình đã vụn vỡ, [Em]tuyết sương chôn vùi hết [Am]đi!
Đời tương phùng là [F]sai thì ta chỉ [G]cầu chia ly chẳng [Am]đau,
Chốn xưa ấy vẫn [F]đó, giục ngựa ta bước [G]qua.
Đúng lúc gặp mưa [F]núi rơi trên đường [Am]xa.