1. Từ khi xa người [F] yêu xa [Bb] rừng thông ân [F] ái
Xa khung trời võ bị Đà [C] lạt
Mười lăm năm nổi [Gm] trôi cuộc đời anh thế [Dm] đó
Chưa một lần quên [G] chuyện hành [C] quân
Cho nên anh tưởng [Bb] rằng không còn thời mộng [Gm] ước
Như xưa ta một [C] lần đến bờ hồ thở [F] than
Sánh [Dm] vai em thề rằng hẹn sống
Khi người tình đổi [C] thay khi tình nhạt [F] phai
2. Ngày ta xa rời [F] nhau gió [Bb] vàng trên sóng [F] nước
Mây lưng chừng trên trời Đà [C] Lạt
Và em như nàng [Gm] tiên nồng nàng trong khóe [Dm] mắt
Môi ngọt ngào trao [G] lời chờ [C] mong
Năm sau anh trở [Bb] về hoa đào vẫn còn [Gm] đó
Nhưng hơi sương lạnh [C] người không còn ngày đẹp [F] đôi
Tiếc [Dm] thay những lời ngày cũ
Khi lời thề để [C] mất bao ngày hành [F] quân
ĐK: Rồi từ ngày [Bb] đó thông gầy buồn đợi gió chi chiều bay bơ [F] vơ
Rồi từ dạo [Bb] ấy anh quên đi Đà [Gm] Lạt thành phố sương [F] mờ
Anh cố [Dm] quên cố quên chuyện của lòng nên cố quên cố quên một người [C] tình
Rồi chiều [Gm] nay chiều nay anh lại [Bb] thấy như nhớ thương [F] ai
3. Chiều nay riêng chiều [F] nay nghe [Bb] lòng bâng khuâng [F] nhớ
Thương khung trời võ bị Đà [C] Lạt
Vì nơi đây ngày [Gm] xưa là niềm tin thứ [Dm] nhất
Khi đôi mình chưa [G] lần gặp [C] nhau
Em ơi không tình [Bb] nào không một lần rạn [Gm] vỡ
Em ơi không màu [C] nào cũng là màu thời [F] gian
Thế [Dm] nên anh vẫn bùi ngùi nhớ
Anh vẫn làm bài [C] thơ thương người tình [F] xưa
Xa khung trời võ bị Đà [C] lạt
Mười lăm năm nổi [Gm] trôi cuộc đời anh thế [Dm] đó
Chưa một lần quên [G] chuyện hành [C] quân
Cho nên anh tưởng [Bb] rằng không còn thời mộng [Gm] ước
Như xưa ta một [C] lần đến bờ hồ thở [F] than
Sánh [Dm] vai em thề rằng hẹn sống
Khi người tình đổi [C] thay khi tình nhạt [F] phai
2. Ngày ta xa rời [F] nhau gió [Bb] vàng trên sóng [F] nước
Mây lưng chừng trên trời Đà [C] Lạt
Và em như nàng [Gm] tiên nồng nàng trong khóe [Dm] mắt
Môi ngọt ngào trao [G] lời chờ [C] mong
Năm sau anh trở [Bb] về hoa đào vẫn còn [Gm] đó
Nhưng hơi sương lạnh [C] người không còn ngày đẹp [F] đôi
Tiếc [Dm] thay những lời ngày cũ
Khi lời thề để [C] mất bao ngày hành [F] quân
ĐK: Rồi từ ngày [Bb] đó thông gầy buồn đợi gió chi chiều bay bơ [F] vơ
Rồi từ dạo [Bb] ấy anh quên đi Đà [Gm] Lạt thành phố sương [F] mờ
Anh cố [Dm] quên cố quên chuyện của lòng nên cố quên cố quên một người [C] tình
Rồi chiều [Gm] nay chiều nay anh lại [Bb] thấy như nhớ thương [F] ai
3. Chiều nay riêng chiều [F] nay nghe [Bb] lòng bâng khuâng [F] nhớ
Thương khung trời võ bị Đà [C] Lạt
Vì nơi đây ngày [Gm] xưa là niềm tin thứ [Dm] nhất
Khi đôi mình chưa [G] lần gặp [C] nhau
Em ơi không tình [Bb] nào không một lần rạn [Gm] vỡ
Em ơi không màu [C] nào cũng là màu thời [F] gian
Thế [Dm] nên anh vẫn bùi ngùi nhớ
Anh vẫn làm bài [C] thơ thương người tình [F] xưa