1. Một chiều năm xưa giữa bữa tiệc [A] vui
[A7] Thì thầm bên tai Chúa nói biệt [Dm] ly
[D7] Này đoàn con ơi chớ hãi sợ [Gm] chi
[C] Ta sẽ ra đi nhưng Ta lại [A7] tới.
Về cùng Cha Ta Đấng đã gọi [A7] Ta
Một thời gian thôi chẳng có là [Dm] bao
[D7] Vì này ta đi lo cho các [Gm] ngươi
[A7] Dọn chỗ các ngươi bên Ta sau [Dm] này.
ĐK: Lời Ngài khi [D] xưa, lời Ngài khi [B7] xưa con xin [Em] nhớ hoài
Tình Ngài thương [A7] con, tình Ngài thương con không bến không [D] bờ
Lời [Bm] Ngài khi [D] xưa, ngàn đời mai [B7] sau con luôn ghi [Em] nhớ
[G] “Hãy thương yêu [A] nhau, [A7] hãy thương yêu nhau như chính [D] Thầy”.
2. Này đoàn chiên ơi giữ vững niềm [A] tin
[A7] Vì này Ta đi sẽ có lợi [Dm] hơn
[D7] Đừng buồn lo chi sẽ có ngày [Gm] vui
[C] Khi Đấng ủi an nơi Cha ngự [A7] đến.
Ngài là Ngôi Ba phát xuất từ [A7] Cha
Và Ngài thay Ta hướng dẫn đường [Dm] đi
[D7] Là nguồn ơn thiêng yêu thương chứa [Gm] chan
[A7] Ban sức thêm ơn, ủi an vỗ [Dm] về.
ĐK: Lời Ngài khi [D] xưa, lời Ngài khi [B7] xưa con xin [Em] nhớ hoài
Tình Ngài thương [A7] con, tình Ngài thương con không bến không [D] bờ
Lời [Bm] Ngài khi [D] xưa, ngàn đời mai [B7] sau con luôn ghi [Em] nhớ
[G] “Hãy thương yêu [A] nhau, [A7] hãy thương yêu nhau như chính [D] Thầy”.
3. Thầy là cây nho chính của vườn [A] nho
[A7] Còn người trông nom chính Chúa là [Dm] Cha
[D7] Ngành nào trong Ta sẽ trổ nhiều [Gm] hoa
[C] Cha sẽ tỉa đi cho nhiều mọng [A7] trái.
Ngành nào không chia sức sống của [A] Ta
[A7] Thì này Cha Ta sẽ ném ngoài [Dm] xa
[D7] Ngành nào không lo liên kết với [Gm] cây
[A7] Sẽ héo khô ngay không sinh ích [Dm] gì.
ĐK: Lời Ngài khi [D] xưa, lời Ngài khi [B7] xưa con xin [Em] nhớ hoài
Tình Ngài thương [A7] con, tình Ngài thương con không bến không [D] bờ
Lời [Bm] Ngài khi [D] xưa, ngàn đời mai [B7] sau con luôn ghi [Em] nhớ
[G] “Hãy thương yêu [A] nhau, [A7] hãy thương yêu nhau như chính [D] Thầy”.
[A7] Thì thầm bên tai Chúa nói biệt [Dm] ly
[D7] Này đoàn con ơi chớ hãi sợ [Gm] chi
[C] Ta sẽ ra đi nhưng Ta lại [A7] tới.
Về cùng Cha Ta Đấng đã gọi [A7] Ta
Một thời gian thôi chẳng có là [Dm] bao
[D7] Vì này ta đi lo cho các [Gm] ngươi
[A7] Dọn chỗ các ngươi bên Ta sau [Dm] này.
ĐK: Lời Ngài khi [D] xưa, lời Ngài khi [B7] xưa con xin [Em] nhớ hoài
Tình Ngài thương [A7] con, tình Ngài thương con không bến không [D] bờ
Lời [Bm] Ngài khi [D] xưa, ngàn đời mai [B7] sau con luôn ghi [Em] nhớ
[G] “Hãy thương yêu [A] nhau, [A7] hãy thương yêu nhau như chính [D] Thầy”.
2. Này đoàn chiên ơi giữ vững niềm [A] tin
[A7] Vì này Ta đi sẽ có lợi [Dm] hơn
[D7] Đừng buồn lo chi sẽ có ngày [Gm] vui
[C] Khi Đấng ủi an nơi Cha ngự [A7] đến.
Ngài là Ngôi Ba phát xuất từ [A7] Cha
Và Ngài thay Ta hướng dẫn đường [Dm] đi
[D7] Là nguồn ơn thiêng yêu thương chứa [Gm] chan
[A7] Ban sức thêm ơn, ủi an vỗ [Dm] về.
ĐK: Lời Ngài khi [D] xưa, lời Ngài khi [B7] xưa con xin [Em] nhớ hoài
Tình Ngài thương [A7] con, tình Ngài thương con không bến không [D] bờ
Lời [Bm] Ngài khi [D] xưa, ngàn đời mai [B7] sau con luôn ghi [Em] nhớ
[G] “Hãy thương yêu [A] nhau, [A7] hãy thương yêu nhau như chính [D] Thầy”.
3. Thầy là cây nho chính của vườn [A] nho
[A7] Còn người trông nom chính Chúa là [Dm] Cha
[D7] Ngành nào trong Ta sẽ trổ nhiều [Gm] hoa
[C] Cha sẽ tỉa đi cho nhiều mọng [A7] trái.
Ngành nào không chia sức sống của [A] Ta
[A7] Thì này Cha Ta sẽ ném ngoài [Dm] xa
[D7] Ngành nào không lo liên kết với [Gm] cây
[A7] Sẽ héo khô ngay không sinh ích [Dm] gì.
ĐK: Lời Ngài khi [D] xưa, lời Ngài khi [B7] xưa con xin [Em] nhớ hoài
Tình Ngài thương [A7] con, tình Ngài thương con không bến không [D] bờ
Lời [Bm] Ngài khi [D] xưa, ngàn đời mai [B7] sau con luôn ghi [Em] nhớ
[G] “Hãy thương yêu [A] nhau, [A7] hãy thương yêu nhau như chính [D] Thầy”.