[F] Đêm nay mình em lang thang hết [A7] bao con đường
Và dừng [Dm] chân nơi mình quen nhau yêu [Bb] nhau phút đầu
Để [Am] rồi phải đi [Dm] tiếp như [Am] không hề quen [Dm] biết
Chỉ [Gm] mong giọt nước mắt ngừng [C] rơi.
[F] Ta yêu nhau, mà [A7] không thể như bao lứa [Dm] đôi thường tình
[C] Bởi vì ta đều là [Bb] người đến sau
Tình vừa [Am] đến rồi tan [Dm] vỡ, tình [Am] ơi sao muộn [Dm] quá
Để nụ [Bb] hôn chìm trong nước mắt [C] kia.
ĐK:
Và em nhận ra đau [Bb] nhất không phải là hết [C] yêu
Mà là phải [Am] chia tay khi vẫn yêu rất [Dm] nhiều
Những [Bb] gì ta xây đắp rồi [Am] sẽ dần biến [Dm] mất
Và con [Gm] tim cuối cùng vẫn thua lý [C] trí đó thôi.
Cảm ơn cuộc đời đã [F] dắt chúng ta chung một [C] đoạn
Để ta hẹn hò nhau [Bb] với biết bao kỷ [Dm] niệm
Chỉ đến đây [Am] thôi có lẽ đã quá đủ [Dm] rồi
Em vẫn [Gm] yêu anh nhiều lắm, yêu [Bb] hơn những gì em có
Nhưng hạnh [C] phúc nào sẽ đợi chúng [F] ta.
Và dừng [Dm] chân nơi mình quen nhau yêu [Bb] nhau phút đầu
Để [Am] rồi phải đi [Dm] tiếp như [Am] không hề quen [Dm] biết
Chỉ [Gm] mong giọt nước mắt ngừng [C] rơi.
[F] Ta yêu nhau, mà [A7] không thể như bao lứa [Dm] đôi thường tình
[C] Bởi vì ta đều là [Bb] người đến sau
Tình vừa [Am] đến rồi tan [Dm] vỡ, tình [Am] ơi sao muộn [Dm] quá
Để nụ [Bb] hôn chìm trong nước mắt [C] kia.
ĐK:
Và em nhận ra đau [Bb] nhất không phải là hết [C] yêu
Mà là phải [Am] chia tay khi vẫn yêu rất [Dm] nhiều
Những [Bb] gì ta xây đắp rồi [Am] sẽ dần biến [Dm] mất
Và con [Gm] tim cuối cùng vẫn thua lý [C] trí đó thôi.
Cảm ơn cuộc đời đã [F] dắt chúng ta chung một [C] đoạn
Để ta hẹn hò nhau [Bb] với biết bao kỷ [Dm] niệm
Chỉ đến đây [Am] thôi có lẽ đã quá đủ [Dm] rồi
Em vẫn [Gm] yêu anh nhiều lắm, yêu [Bb] hơn những gì em có
Nhưng hạnh [C] phúc nào sẽ đợi chúng [F] ta.