1. Đã lâu [Dm] rồi, ta không [F] gặp
Không biết [Bb] anh có còn nhớ [C] em
Nhớ một [Dm] người, anh bảo [C] rằng
Tại sao [Dm] em cứ mãi yêu anh.
2. Đã lâu [Dm] rồi, không thế [F] này
Không biết [Bb] em có phiền đến [C] anh
Cố im [Dm] lặng, cố mỉm [C] cười
Mà trong [Dm] tim em sao lệ rơi.
ĐK:
Đã lâu [Bb] rồi không ngồi với [C] nhau
Đã lâu [Dm] rồi không tựa vai [F] nhau
Đã lâu [Bb] rồi không được siết [C] đôi bàn tay
Em [Dm] muốn ôm anh thật lâu.
Đã lâu [Bb] rồi không chuyện trò với [C] nhau
Cứ ngỡ [Dm] rằng người đã quên [F] em
Đã lâu [Bb] rồi để em chợt hiểu [C] ra
Khoảng [Dm] cách đôi ta đã (mãi) xa.
Không biết [Bb] anh có còn nhớ [C] em
Nhớ một [Dm] người, anh bảo [C] rằng
Tại sao [Dm] em cứ mãi yêu anh.
2. Đã lâu [Dm] rồi, không thế [F] này
Không biết [Bb] em có phiền đến [C] anh
Cố im [Dm] lặng, cố mỉm [C] cười
Mà trong [Dm] tim em sao lệ rơi.
ĐK:
Đã lâu [Bb] rồi không ngồi với [C] nhau
Đã lâu [Dm] rồi không tựa vai [F] nhau
Đã lâu [Bb] rồi không được siết [C] đôi bàn tay
Em [Dm] muốn ôm anh thật lâu.
Đã lâu [Bb] rồi không chuyện trò với [C] nhau
Cứ ngỡ [Dm] rằng người đã quên [F] em
Đã lâu [Bb] rồi để em chợt hiểu [C] ra
Khoảng [Dm] cách đôi ta đã (mãi) xa.