1. Đời người con [Dm] gái đẹp nhất tuổi trăng tròn [C] sao anh vẫn thấy em buồn
Vì [Bb] em buộc trao người [C] em chưa từng [F] yêu thương [Am]
Chuyện người sơn [Dm] nữ tựa như ánh trăng hiền [C] nhưng phảng phất nỗi ưu phiền
Làm [Bb] say làm mê lòng [C] trai tráng khắp [Dm] miền.
2. Mẹ cha tham [Dm] sang mang em bán bên làng [C] cho người không biết thương nàng
Chỉ [Bb] mong ở bên nàng [C] vui đùa thân [F] xác [Am]
Giọt lệ rơi [Dm] trong đêm chăn gối phũ phàng [C] thương cho thân xác hoa tàn
Tuổi [Bb] trăng tròn em nhiều [C] cay đắng bẽ [Dm] bàng.
3. Đời người con [Dm] gái chỉ mong ở bên người mình [C] yêu nhất trên đời
Cớ sao mấy [Bb] người lại mang nàng [C] đi về nơi [F] xa xôi [Am]
Tội nghiệp em [Dm] lắm người ta có yêu gì ngoài [C] thân xác mĩ miều
Để lại bao [Bb] vết thương trong lòng [C] khóc trong vô [Dm] vọng.
4. Đời em từng [Dm] đẹp tựa như đóa hoa hồng [C] nay như chim cá trong lồng
Chỉ [Bb] mong được chơi đùa [C] vui cùng khoảng [F] không [Am]
Giờ đây lạnh [Dm] căm ở nơi chốn khuê phòng mà [C] tan nát cõi lòng
Trần gian có [Bb] biết em sợ cuộc [C] sống bao người [Dm] mong.
Vì [Bb] em buộc trao người [C] em chưa từng [F] yêu thương [Am]
Chuyện người sơn [Dm] nữ tựa như ánh trăng hiền [C] nhưng phảng phất nỗi ưu phiền
Làm [Bb] say làm mê lòng [C] trai tráng khắp [Dm] miền.
2. Mẹ cha tham [Dm] sang mang em bán bên làng [C] cho người không biết thương nàng
Chỉ [Bb] mong ở bên nàng [C] vui đùa thân [F] xác [Am]
Giọt lệ rơi [Dm] trong đêm chăn gối phũ phàng [C] thương cho thân xác hoa tàn
Tuổi [Bb] trăng tròn em nhiều [C] cay đắng bẽ [Dm] bàng.
3. Đời người con [Dm] gái chỉ mong ở bên người mình [C] yêu nhất trên đời
Cớ sao mấy [Bb] người lại mang nàng [C] đi về nơi [F] xa xôi [Am]
Tội nghiệp em [Dm] lắm người ta có yêu gì ngoài [C] thân xác mĩ miều
Để lại bao [Bb] vết thương trong lòng [C] khóc trong vô [Dm] vọng.
4. Đời em từng [Dm] đẹp tựa như đóa hoa hồng [C] nay như chim cá trong lồng
Chỉ [Bb] mong được chơi đùa [C] vui cùng khoảng [F] không [Am]
Giờ đây lạnh [Dm] căm ở nơi chốn khuê phòng mà [C] tan nát cõi lòng
Trần gian có [Bb] biết em sợ cuộc [C] sống bao người [Dm] mong.