Tình [F]yêu ta đã như thế, dù cố gắng thì nó cũng đành thôi
Giọt nước [A7]mắt kia dù không muốn, nhưng phải để cho nó thấm vành môi
Anh cứ [Dm]ngỡ rằng mình sẽ mình tốt hơn,[Bm7b5] mà nó lại thật tệ
Buồn của [E7]anh cố khiến em hiểu, dù vẫn [Am]biết là em mặc kệ
Rồi vài sau [F]ngày sau đó, em không hề giấu nét mặt cau đó
Em vứt vào [A7]anh hàng vạn câu nói, làm tim anh chồng chất đau nhói
Biết là [Dm]thương, nên anh cam chịu, cất kỉ [Bm7b5]niệm vào ngăn tủ
Và tạm [E7]biệt cô gái anh yêu, là mối tình [Am]đầu tháng năm đó
Có phải đôi [F]tay anh thật yếu ớt, nên càng cố giữ nó càng xa hoài
Bao cảm [A7]xúc là những dòng chữ, viết vào giấy đợi ngày ra bài
Những phải [Dm]thêm bao nhiêu, bao nhiêu [Bm7b5]giấy thì mới đủ đây
Và phải [E7]thức thêm bao nhiêu, bao nhiêu [Am]đêm thì mới được ngủ ngáy
[F]Anh lặng lẽ bước từng góc phố, mang nỗi buồn của thành thị
[A7]Anh tự cách ly vào bốn tường, là nơi cô đơn đang ngự trị
[Dm]Anh lặng lẽ bước từng góc [Bm7b5]phố, mang nỗi buồn của thành thị
[E7]Nếu ngày đó anh không lầm [Am]lỗi, thì em cũng đâu phải đành đi
Giọt nước [A7]mắt kia dù không muốn, nhưng phải để cho nó thấm vành môi
Anh cứ [Dm]ngỡ rằng mình sẽ mình tốt hơn,[Bm7b5] mà nó lại thật tệ
Buồn của [E7]anh cố khiến em hiểu, dù vẫn [Am]biết là em mặc kệ
Rồi vài sau [F]ngày sau đó, em không hề giấu nét mặt cau đó
Em vứt vào [A7]anh hàng vạn câu nói, làm tim anh chồng chất đau nhói
Biết là [Dm]thương, nên anh cam chịu, cất kỉ [Bm7b5]niệm vào ngăn tủ
Và tạm [E7]biệt cô gái anh yêu, là mối tình [Am]đầu tháng năm đó
Có phải đôi [F]tay anh thật yếu ớt, nên càng cố giữ nó càng xa hoài
Bao cảm [A7]xúc là những dòng chữ, viết vào giấy đợi ngày ra bài
Những phải [Dm]thêm bao nhiêu, bao nhiêu [Bm7b5]giấy thì mới đủ đây
Và phải [E7]thức thêm bao nhiêu, bao nhiêu [Am]đêm thì mới được ngủ ngáy
[F]Anh lặng lẽ bước từng góc phố, mang nỗi buồn của thành thị
[A7]Anh tự cách ly vào bốn tường, là nơi cô đơn đang ngự trị
[Dm]Anh lặng lẽ bước từng góc [Bm7b5]phố, mang nỗi buồn của thành thị
[E7]Nếu ngày đó anh không lầm [Am]lỗi, thì em cũng đâu phải đành đi