Anh nhớ [Am]em, nhớ tất [Em]cả những hồi ức.
Một ngày anh [F]thả nỗi nhớ đi hoang, nghĩ về [C]em đến kiệt sức.
Nhặt hết nỗi [Am]buồn niềm đau có thật, anh khóa hết [Em]chặt ở trong tim.
Để rồi một [F]ngày em không quay [G]lại, anh sẽ không [Am]khóc mà lặng im.
Và còn không [Am]em là những chiều tan học, khi hai [Em]đứa bước cùng nhau.
Rồi bỗng một [F]ngày em cũng thay đổi, mà anh đây [C]có làm gì đâu.
Nước mắt hoen [Am]sầu nó đã làm anh, cảm thấy yếu [Em]đuối và gục ngã.
Xin trả lại [F]em hết những yêu [G]thương mà bấy lâu [Am]nay anh chấp vá.
Quên rồi lại [Am]nhớ thức thâu đêm, gió lạnh se [Em]lòng càng thêm nhớ.
Ôm mộng mãi [F]mơ xót thương đường tình mình, sao bây [C]giờ lại trắc trở.
Hóa từ tiếng [Am]cười trở thành tiếng khóc, anh chỉ mãi [Em]nhớ và làm thơ.
Cũng vì kiếp [F]trước mình không biết [G]nhau, nên giờ kiếp [Am]này mình không nợ.
Lời nói gió [Am]bay hứa càng hay, khi chia tay [Em]lòng càng thấm.
Những bức thư [F]tình anh viết cho em, phía sau đó [C]là ngàn chấm.
Cảm xúc niềm [Am]đau nó chỉ nhất thời, không thể đo [Em]đếm bằng chiều sâu.
Hiện trạng của [F]anh lúc này là [G]vậy, gói ghém viết [Am]tặng em vài câu.
Đừng rời [Am]xa anh em ơi, chiều [Em]nay cơn mưa rơi, lòng [F]anh nhớ em vô [C]cùng.
Lại gần [Am]anh ngay hôm nay, ngày [Em]mai ta chia tay, vì [F]anh rất nhớ em người [Am]ơi.
Mình chưa [Am]yêu nhau bao lâu , mà [Em]nay chia tay mau, lầm [F]than anh trách bản thân [C]mình.
Từng giọt nước [Am]mắt trên đôi mi, nhìn [Em]em quay lưng đi, dù [F]anh không [G]muốn em rời [Am]xa.
Anh sẽ [Am]chờ, chờ một [Em]ngày em sẽ quay về.
Nước mắt [F]kia nó cũng ngừng thấm, chờ [C]ngày ta vai kề.
Vì yêu là [Am]thế không thể thoát [Em]khỏi đê mê.
Xin hãy cho [F]tôi một lần được khóc, [G]đừng nói tôi [Am]ngốc đừng khen chê.
Hãy cho anh [Am]biết thế giới của em, lúc [Em]này thế nào?
Bởi lẽ cảm [F]giác của anh vẫn vậy, vì con [C]tim cứ thét gào.
Em không thấy [Am]đau vì tình yêu đó là [Em]anh cất giữ.
Chắc không nhớ [F]đâu, vì hiện tại nó sẽ không [Am]như quá khứ.
Tử tế làm [Am]gì để rồi chia ly, như một món [Em]ăn không vị.
Đánh đổi làm [F]gì để rồi nhớ nhau, như người cõi [C]thiên mất trí.
Nguyên lý cuộc [Am]tình nếu muốn đậm sâu, thì phải yêu [Em]thêm lần nữa.
Cũng như mọi [F]chuyện anh đều làm sai, không ngại vì [Am]em mà sửa.
Sau khi chia [Am]tay phân bua đúng sai, đó là thuyết [Em]nghĩ của người khác.
Nhiều lần chốn [F]tránh và không gặp nhau, để rồi em [C]nói anh lười nhác.
Một khi đã [Am]yêu là mang trong mình bốn chữ “chấp [Em]nhận hy sinh”.
Đừng để cho [F]anh phải chịu cảm [G]giác, em nói là [Am]thằng thương binh.
Đừng rời [Am]xa anh em ơi, chiều [Em]nay cơn mưa rơi, lòng [F]anh nhớ em vô [C]cùng.
Lại gần [Am]anh ngay hôm nay, ngày [Em]mai ta chia tay, vì [F]anh rất nhớ em người [Am]ơi.
Mình chưa [Am]yêu nhau bao lâu , mà [Em]nay chia tay mau, lầm [F]than anh trách bản thân [C]mình.
Từng giọt nước [Am]mắt trên đôi mi, nhìn [Em]em quay lưng đi, dù [F]anh không [G]muốn em rời [Am]xa.
Một ngày anh [F]thả nỗi nhớ đi hoang, nghĩ về [C]em đến kiệt sức.
Nhặt hết nỗi [Am]buồn niềm đau có thật, anh khóa hết [Em]chặt ở trong tim.
Để rồi một [F]ngày em không quay [G]lại, anh sẽ không [Am]khóc mà lặng im.
Và còn không [Am]em là những chiều tan học, khi hai [Em]đứa bước cùng nhau.
Rồi bỗng một [F]ngày em cũng thay đổi, mà anh đây [C]có làm gì đâu.
Nước mắt hoen [Am]sầu nó đã làm anh, cảm thấy yếu [Em]đuối và gục ngã.
Xin trả lại [F]em hết những yêu [G]thương mà bấy lâu [Am]nay anh chấp vá.
Quên rồi lại [Am]nhớ thức thâu đêm, gió lạnh se [Em]lòng càng thêm nhớ.
Ôm mộng mãi [F]mơ xót thương đường tình mình, sao bây [C]giờ lại trắc trở.
Hóa từ tiếng [Am]cười trở thành tiếng khóc, anh chỉ mãi [Em]nhớ và làm thơ.
Cũng vì kiếp [F]trước mình không biết [G]nhau, nên giờ kiếp [Am]này mình không nợ.
Lời nói gió [Am]bay hứa càng hay, khi chia tay [Em]lòng càng thấm.
Những bức thư [F]tình anh viết cho em, phía sau đó [C]là ngàn chấm.
Cảm xúc niềm [Am]đau nó chỉ nhất thời, không thể đo [Em]đếm bằng chiều sâu.
Hiện trạng của [F]anh lúc này là [G]vậy, gói ghém viết [Am]tặng em vài câu.
Đừng rời [Am]xa anh em ơi, chiều [Em]nay cơn mưa rơi, lòng [F]anh nhớ em vô [C]cùng.
Lại gần [Am]anh ngay hôm nay, ngày [Em]mai ta chia tay, vì [F]anh rất nhớ em người [Am]ơi.
Mình chưa [Am]yêu nhau bao lâu , mà [Em]nay chia tay mau, lầm [F]than anh trách bản thân [C]mình.
Từng giọt nước [Am]mắt trên đôi mi, nhìn [Em]em quay lưng đi, dù [F]anh không [G]muốn em rời [Am]xa.
Anh sẽ [Am]chờ, chờ một [Em]ngày em sẽ quay về.
Nước mắt [F]kia nó cũng ngừng thấm, chờ [C]ngày ta vai kề.
Vì yêu là [Am]thế không thể thoát [Em]khỏi đê mê.
Xin hãy cho [F]tôi một lần được khóc, [G]đừng nói tôi [Am]ngốc đừng khen chê.
Hãy cho anh [Am]biết thế giới của em, lúc [Em]này thế nào?
Bởi lẽ cảm [F]giác của anh vẫn vậy, vì con [C]tim cứ thét gào.
Em không thấy [Am]đau vì tình yêu đó là [Em]anh cất giữ.
Chắc không nhớ [F]đâu, vì hiện tại nó sẽ không [Am]như quá khứ.
Tử tế làm [Am]gì để rồi chia ly, như một món [Em]ăn không vị.
Đánh đổi làm [F]gì để rồi nhớ nhau, như người cõi [C]thiên mất trí.
Nguyên lý cuộc [Am]tình nếu muốn đậm sâu, thì phải yêu [Em]thêm lần nữa.
Cũng như mọi [F]chuyện anh đều làm sai, không ngại vì [Am]em mà sửa.
Sau khi chia [Am]tay phân bua đúng sai, đó là thuyết [Em]nghĩ của người khác.
Nhiều lần chốn [F]tránh và không gặp nhau, để rồi em [C]nói anh lười nhác.
Một khi đã [Am]yêu là mang trong mình bốn chữ “chấp [Em]nhận hy sinh”.
Đừng để cho [F]anh phải chịu cảm [G]giác, em nói là [Am]thằng thương binh.
Đừng rời [Am]xa anh em ơi, chiều [Em]nay cơn mưa rơi, lòng [F]anh nhớ em vô [C]cùng.
Lại gần [Am]anh ngay hôm nay, ngày [Em]mai ta chia tay, vì [F]anh rất nhớ em người [Am]ơi.
Mình chưa [Am]yêu nhau bao lâu , mà [Em]nay chia tay mau, lầm [F]than anh trách bản thân [C]mình.
Từng giọt nước [Am]mắt trên đôi mi, nhìn [Em]em quay lưng đi, dù [F]anh không [G]muốn em rời [Am]xa.