Ngàn [G]bông hoa kia, xinh tươi, cũng đâu [F#m7b5]bằng, nụ cười người [B7]sinh ra con, Mẹ [Em]như cơn gió, luôn lo [Dm7]lắng cho con mỗi [G7]ngày.. Từ thời bé [C]xíu, con mới tập đi vì sợ con [Bm]ngã, chẳng dám ở [Em]xa Mẹ nhìn theo [Am]con, giờ con lớn, lại chẳng thể [D]cạnh mẹ được nhiều hơn.   Mẹ cưòi lên [G]nhé Mẹ đã quá vất vả rồi cười lên...