1. Nhớ thương giăng [Dm] đầy, từ ngày em xa chốn [G] đây
Nước mắt anh đã rơi [C] nhiều từ khi chúng [F] ta
Mãi mãi không chung con [Dm] đường để tình yêu vút [E] bay, đến cuối chân [Am] trời.
2. Ước mơ thật [Dm] nhiều, làm được có bấy [G] nhiêu
Tiếc nuối bao nhiêu kỷ [C] niệm chung lối cô [F] liêu
Dấu kín trong con tim [Dm] này để rồi vỡ [E] tan, thân xác rã [Am] rời.
[F] Yêu, yêu trong bao đắm đuối
[Em] Quên, quên trong bao tiếc [Am] nuối
[Dm] Nên, đêm nay sao bối rối
Riêng một mình [E] ai.
ĐK:
[Am] Vì quá vội vàng nên yêu [Dm] thương đánh mất,
[G] Vì quá lạnh lùng nên yêu [C] thương chấp nhận,
[F] Vì quá dại khờ nên anh [Dm] đâu nghĩ tới,
Một [G] ngày tình yêu rẽ [E] lối.
[Am] Lần cuối gượng cười đưa [Dm] em đến chốn xa xôi,
[G] Lần cuối dặn lòng ngăn [C] cho nước mắt không rơi,
[F] Lần cuối muộn màng mong [Dm] em hãy quên đi tình [G] yêu mà ta đã [E] có.
[Am] Em! Trong giấc [G] mơ em trở [Em] về
Khi [Am] anh đã cố quên [Dm] em
Tình yêu xưa đậm sâu mà [F] sao ta đành mất [E] nhau.
Nước mắt anh đã rơi [C] nhiều từ khi chúng [F] ta
Mãi mãi không chung con [Dm] đường để tình yêu vút [E] bay, đến cuối chân [Am] trời.
2. Ước mơ thật [Dm] nhiều, làm được có bấy [G] nhiêu
Tiếc nuối bao nhiêu kỷ [C] niệm chung lối cô [F] liêu
Dấu kín trong con tim [Dm] này để rồi vỡ [E] tan, thân xác rã [Am] rời.
[F] Yêu, yêu trong bao đắm đuối
[Em] Quên, quên trong bao tiếc [Am] nuối
[Dm] Nên, đêm nay sao bối rối
Riêng một mình [E] ai.
ĐK:
[Am] Vì quá vội vàng nên yêu [Dm] thương đánh mất,
[G] Vì quá lạnh lùng nên yêu [C] thương chấp nhận,
[F] Vì quá dại khờ nên anh [Dm] đâu nghĩ tới,
Một [G] ngày tình yêu rẽ [E] lối.
[Am] Lần cuối gượng cười đưa [Dm] em đến chốn xa xôi,
[G] Lần cuối dặn lòng ngăn [C] cho nước mắt không rơi,
[F] Lần cuối muộn màng mong [Dm] em hãy quên đi tình [G] yêu mà ta đã [E] có.
[Am] Em! Trong giấc [G] mơ em trở [Em] về
Khi [Am] anh đã cố quên [Dm] em
Tình yêu xưa đậm sâu mà [F] sao ta đành mất [E] nhau.