1. Thân [Em] em cho dẫu tháng ngày là ngược [D] xuôi mưa nắng
Em cũng có một người từng [Bm] thương em lắm
Em cũng chớm được một chuyện [Am] tình trăm năm
Thân [Em] em chưa dứt tiếng cười ngày làm dâu [Bm] dăm tiếng pháo
Sương gió đã làm một hìn [Am] hài xanh xao
Duyên [Bm] số trót làm một cuộc [Em] đời hư hao.
T-ĐK:
Thân [A] em… đáng lẽ lang quân [C] tựa nương
Đáng lẽ phu thê bạc [Bm] đầu
Đáng lẽ bi ai để [Am] sau
Nhưng [C] em quay quắt trông cha còng [D] lưng
Dõi mắt con thơ buồn [Bm] rầu
Em chẳng thấy nơi ẩn [B7] náu.
ĐK:
Thương [Em] em! Khi những chiếc ôm nay thành xa [G] vời
Ai đó kéo theo ân tình lên [Bm] trời
Tê tái khiến em không còn [A] nhiều nước mắt, hoá ra số [Em] em nợ đời
Thương [Em] em! Thêm những tháng năm ít dần tiếng [G] cười
Thi thoảng dấu đêm than thở đôi [Bm] lời
Anh đưa em đi được [C] mấy hồi, [D] em cô quạnh cả kiếp [Em] người.
2. Thương [Em] em khi nhắc với lòng xin đừng [D] thêm yếu đuối
Chua xót có nhiều nhưng phải [Bm] đi đến cuối
Nheo nhóc cửa nhà em đành [Am] tự ngoai nguôi
Thân [Em] em chưa dứt tiếng cười ngày làm [Bm] dâu dăm tiếng pháo
Sương gió đã làm một hình [Am] hài xanh xao
Duyên [Bm] số trót làm một cuộc [Em] đời hư hao.
T-ĐK:
Thân [A] em… đáng lẽ lang quân [C] tựa nương
Đáng lẽ phu thê bạc [Bm] đầu
Đáng lẽ bi ai để [Am] sau
Thương [C] em… nên lũ chim xanh ngẩn [D] ngơ
Nên đám bông lau vật [Bm] vờ
Ai cũng biết em bỡ [B7] ngỡ.
ĐK:
Thương [Em] em! Khi những chiếc ôm nay thành xa [G] vời
Ai đó kéo theo ân tình lên [Bm] trời
Tê tái khiến em không còn [A] nhiều nước mắt, hoá ra số [Em] em nợ đời
Thương [Em] em! Thêm những tháng năm ít dần tiếng [G] cười
Thi thoảng dấu đêm than thở đôi [Bm] lời
Anh đưa em đi được [C] mấy hồi, [D] em cô quạnh cả kiếp [Em] người.
Thương [Em] em đáng lẽ lang quân tựa nương
Đáng lẽ phu thê bạc [Bm] đầu
Đáng lẽ bi ai để [Em] sau.
Em cũng có một người từng [Bm] thương em lắm
Em cũng chớm được một chuyện [Am] tình trăm năm
Thân [Em] em chưa dứt tiếng cười ngày làm dâu [Bm] dăm tiếng pháo
Sương gió đã làm một hìn [Am] hài xanh xao
Duyên [Bm] số trót làm một cuộc [Em] đời hư hao.
T-ĐK:
Thân [A] em… đáng lẽ lang quân [C] tựa nương
Đáng lẽ phu thê bạc [Bm] đầu
Đáng lẽ bi ai để [Am] sau
Nhưng [C] em quay quắt trông cha còng [D] lưng
Dõi mắt con thơ buồn [Bm] rầu
Em chẳng thấy nơi ẩn [B7] náu.
ĐK:
Thương [Em] em! Khi những chiếc ôm nay thành xa [G] vời
Ai đó kéo theo ân tình lên [Bm] trời
Tê tái khiến em không còn [A] nhiều nước mắt, hoá ra số [Em] em nợ đời
Thương [Em] em! Thêm những tháng năm ít dần tiếng [G] cười
Thi thoảng dấu đêm than thở đôi [Bm] lời
Anh đưa em đi được [C] mấy hồi, [D] em cô quạnh cả kiếp [Em] người.
2. Thương [Em] em khi nhắc với lòng xin đừng [D] thêm yếu đuối
Chua xót có nhiều nhưng phải [Bm] đi đến cuối
Nheo nhóc cửa nhà em đành [Am] tự ngoai nguôi
Thân [Em] em chưa dứt tiếng cười ngày làm [Bm] dâu dăm tiếng pháo
Sương gió đã làm một hình [Am] hài xanh xao
Duyên [Bm] số trót làm một cuộc [Em] đời hư hao.
T-ĐK:
Thân [A] em… đáng lẽ lang quân [C] tựa nương
Đáng lẽ phu thê bạc [Bm] đầu
Đáng lẽ bi ai để [Am] sau
Thương [C] em… nên lũ chim xanh ngẩn [D] ngơ
Nên đám bông lau vật [Bm] vờ
Ai cũng biết em bỡ [B7] ngỡ.
ĐK:
Thương [Em] em! Khi những chiếc ôm nay thành xa [G] vời
Ai đó kéo theo ân tình lên [Bm] trời
Tê tái khiến em không còn [A] nhiều nước mắt, hoá ra số [Em] em nợ đời
Thương [Em] em! Thêm những tháng năm ít dần tiếng [G] cười
Thi thoảng dấu đêm than thở đôi [Bm] lời
Anh đưa em đi được [C] mấy hồi, [D] em cô quạnh cả kiếp [Em] người.
Thương [Em] em đáng lẽ lang quân tựa nương
Đáng lẽ phu thê bạc [Bm] đầu
Đáng lẽ bi ai để [Em] sau.