Lời 1:
Bao nhiêu mến [Gm] thương
Thắp nên cho [D7] rừng ngàn cây tươi xanh trở che cuộc [Gm] sống
Mênh mông núi [F] sông
Lá hoa muôn trùng đan thành chiếc áo ôm ấp nhân [Gm] gian
Chim tung cánh [Eb] bay, thú hoang từng bầy gọi nhau trong bóng sương mờ giữa [Gm] đồi
Đường chia muôn [Eb] lối, suối tuôn ngàn [D7] nơi hoa lạc trên nước đến nơi xa [Gm] vời.
Rừng đem mưa [Gm] đến, nước sông vừa [D7] lên
[C7] Rừng che giông [F] bão, bước qua trời [Bb] cao
Ngày thu thay [Gm] lá, xào xạc bước [Cm] nai
Trời đông băng [Cm] giá, tuyết ven hồ [Gm] bay
Rừng cho thế [Eb] giới tình đẹp không thôi
Ngàn xưa hoang [Bb] vắng rừng là tay [F] nôi
Tạo nên sự [D7] sống người bước ra [Gm] đời.
Than ôi đớn [Gm] đau
Đứa con của [D7] rừng giờ đây quay lưng quên nguồn yêu [Gm] dấu
Cây rơi lá [F] khô
Bóng xanh bây giờ theo từng nhát chém tan biến đi [Gm] mau
Rừng đang xơ [Eb] xác, gốc trơ trọi [D7] phơi
Bầy chim ngơ ngác suối khô cạn nước thú hoang gục [Gm] đầu.
Hãy [Gm] lắng nghe rừng nên tiếng
Với [F] trái tim rừng tha thiết
Nước [Eb] mắt trên từng chiếc lá
Rơi [D7] qua lưng đồi khói [Gm] nhòa
Bão tố thay ngàn tiếng thét
Nỗi [F] đớn đau của cái chết
Nắng [Eb] cháy như tình đã hết
Khi [D7] con người rất mau quên.
[D7] Ngày nào mọi người hiểu ra một điều
[F] Cây xanh trong rừng cũng biết thương [Bb] yêu
Ngàn muôn lá hoa cho ta thật [D7] nhiều
Giọt nắng ban mai hay mưa buổi [Gm] chiều.
Hãy hứa trước khi lìa xa cõi [Gm] đời
Gắng sức đắp [Eb] xây lại cho đất trời
Rừng cây bóng [Gm] cao mênh mông vời [D7] vợi
Là chút tri ân tặng đến con [Gm] người.
Rừng ơi hãy nói là rừng yêu [Gm] tôi
Tìm cho thế giới tình người xa [Gm] xôi
Vượt qua giông [Eb] bão loài người thương [Gm] nhau
Rừng đem tia [Bb] nắng ngập ngừng trên [F] cao
Rừng ơi có biết trái tim lệ [Gm] trào!
Lời 2:
Rừng cho ta [Gm] biết
Ước mơ màu [D7] xanh
[C7] Trời cao lấp [F] lánh, lá in màu [Bb] trăng
Dừng chân bên [Gm] suối, nghe đời rất [Cm] vui
Vì hoa trôi [Cm] giữa đá nghiên bờ [Gm] xuôi
Rừng cho ta [Eb] những chuyện tình hoang sơ
Còn ai thương [Bb] nhớ rừng chiều bơ [F] vơ
Đồi sim hoa [D7] tím rừng rất mong [Gm] chờ
Than ôi đớn đau
Đứa con của [D7] rừng giờ đây quay lưng quên nguồn yêu [Gm] dấu
Cây rơi lá [F] khô, bóng xanh bây giờ theo từng nhát chém tan biến đi [Gm] mau
Rừng đang xơ [Eb] xác, gốc trơ trọi [D7] phơi,
Bầy chim ngơ ngác, suối khô cạn nước, thú hoang gục [Gm] đầu.
Hãy [Gm] khóc lên vì đau xót
Lá [F] úa rơi vào xa vắng
Những [Eb] trái tim nào cây đắng
Theo [D7] cây xanh giờ úa [Gm] tàn
Bão tố hay ngàn tiếng thét
Nỗi [F] đớn đau của cái chết
Nắng [Eb] cháy khi tình đã hết
Khi [D7] con người rất mau [Gm] quên
[Gm] Ngày nào mọi người hiểu ra một điều
[F]Ta thương nhau vì trong lúc cô [Bb] liêu
Rừng cho trái tim ta mơ mộng [D7] nhiều
Ngọn gió ban mai hay sương buổi [Gm] chiều
Hãy nói với nhau rằng ta suốt đời
Mãi mãi giữ [Eb] xanh rừng cây bóng ngời
Ngày mai nắng [Gm] lên mây bay vời [D7] vợi
Ngồi ngắm quê hương đẹp lắm con [Gm] người
Rừng ơi hãy nói là rừng yêu [Gm] tôi
Tìm cho thế giới tình người xa [Gm] xôi
Vượt qua giông [Eb] bão loài người thương [Gm] nhau
Rừng đem tia [Bb] nắng ngập ngừng trên [F] cao
Rừng ơi có biết trái tim lệ [Gm] trào!
Bao nhiêu mến [Gm] thương
Thắp nên cho [D7] rừng ngàn cây tươi xanh trở che cuộc [Gm] sống
Mênh mông núi [F] sông
Lá hoa muôn trùng đan thành chiếc áo ôm ấp nhân [Gm] gian
Chim tung cánh [Eb] bay, thú hoang từng bầy gọi nhau trong bóng sương mờ giữa [Gm] đồi
Đường chia muôn [Eb] lối, suối tuôn ngàn [D7] nơi hoa lạc trên nước đến nơi xa [Gm] vời.
Rừng đem mưa [Gm] đến, nước sông vừa [D7] lên
[C7] Rừng che giông [F] bão, bước qua trời [Bb] cao
Ngày thu thay [Gm] lá, xào xạc bước [Cm] nai
Trời đông băng [Cm] giá, tuyết ven hồ [Gm] bay
Rừng cho thế [Eb] giới tình đẹp không thôi
Ngàn xưa hoang [Bb] vắng rừng là tay [F] nôi
Tạo nên sự [D7] sống người bước ra [Gm] đời.
Than ôi đớn [Gm] đau
Đứa con của [D7] rừng giờ đây quay lưng quên nguồn yêu [Gm] dấu
Cây rơi lá [F] khô
Bóng xanh bây giờ theo từng nhát chém tan biến đi [Gm] mau
Rừng đang xơ [Eb] xác, gốc trơ trọi [D7] phơi
Bầy chim ngơ ngác suối khô cạn nước thú hoang gục [Gm] đầu.
Hãy [Gm] lắng nghe rừng nên tiếng
Với [F] trái tim rừng tha thiết
Nước [Eb] mắt trên từng chiếc lá
Rơi [D7] qua lưng đồi khói [Gm] nhòa
Bão tố thay ngàn tiếng thét
Nỗi [F] đớn đau của cái chết
Nắng [Eb] cháy như tình đã hết
Khi [D7] con người rất mau quên.
[D7] Ngày nào mọi người hiểu ra một điều
[F] Cây xanh trong rừng cũng biết thương [Bb] yêu
Ngàn muôn lá hoa cho ta thật [D7] nhiều
Giọt nắng ban mai hay mưa buổi [Gm] chiều.
Hãy hứa trước khi lìa xa cõi [Gm] đời
Gắng sức đắp [Eb] xây lại cho đất trời
Rừng cây bóng [Gm] cao mênh mông vời [D7] vợi
Là chút tri ân tặng đến con [Gm] người.
Rừng ơi hãy nói là rừng yêu [Gm] tôi
Tìm cho thế giới tình người xa [Gm] xôi
Vượt qua giông [Eb] bão loài người thương [Gm] nhau
Rừng đem tia [Bb] nắng ngập ngừng trên [F] cao
Rừng ơi có biết trái tim lệ [Gm] trào!
Lời 2:
Rừng cho ta [Gm] biết
Ước mơ màu [D7] xanh
[C7] Trời cao lấp [F] lánh, lá in màu [Bb] trăng
Dừng chân bên [Gm] suối, nghe đời rất [Cm] vui
Vì hoa trôi [Cm] giữa đá nghiên bờ [Gm] xuôi
Rừng cho ta [Eb] những chuyện tình hoang sơ
Còn ai thương [Bb] nhớ rừng chiều bơ [F] vơ
Đồi sim hoa [D7] tím rừng rất mong [Gm] chờ
Than ôi đớn đau
Đứa con của [D7] rừng giờ đây quay lưng quên nguồn yêu [Gm] dấu
Cây rơi lá [F] khô, bóng xanh bây giờ theo từng nhát chém tan biến đi [Gm] mau
Rừng đang xơ [Eb] xác, gốc trơ trọi [D7] phơi,
Bầy chim ngơ ngác, suối khô cạn nước, thú hoang gục [Gm] đầu.
Hãy [Gm] khóc lên vì đau xót
Lá [F] úa rơi vào xa vắng
Những [Eb] trái tim nào cây đắng
Theo [D7] cây xanh giờ úa [Gm] tàn
Bão tố hay ngàn tiếng thét
Nỗi [F] đớn đau của cái chết
Nắng [Eb] cháy khi tình đã hết
Khi [D7] con người rất mau [Gm] quên
[Gm] Ngày nào mọi người hiểu ra một điều
[F]Ta thương nhau vì trong lúc cô [Bb] liêu
Rừng cho trái tim ta mơ mộng [D7] nhiều
Ngọn gió ban mai hay sương buổi [Gm] chiều
Hãy nói với nhau rằng ta suốt đời
Mãi mãi giữ [Eb] xanh rừng cây bóng ngời
Ngày mai nắng [Gm] lên mây bay vời [D7] vợi
Ngồi ngắm quê hương đẹp lắm con [Gm] người
Rừng ơi hãy nói là rừng yêu [Gm] tôi
Tìm cho thế giới tình người xa [Gm] xôi
Vượt qua giông [Eb] bão loài người thương [Gm] nhau
Rừng đem tia [Bb] nắng ngập ngừng trên [F] cao
Rừng ơi có biết trái tim lệ [Gm] trào!