1. [Am] Có bàn tay ai đó đêm nay
Mang đến [Em] nỗi chua cay và để lại đây
Dành [Dm] người đàn ông vốn [G] đã là của nơi [C] này
[F] Bất chấp hết lầm lỗi vì [G] sự u mê
Em thì [Em] thua vì sự chán [Am] chê
[Dm] Hỡi ông trời đạo [Em] lý làm người khó [Am] trôi.
T-ĐK:
Người còn ở [Dm] ngay đây [G]
Mà như không [Em] ai hay [Am]
Dù tâm ngây [Dm] dại cũng hóa điên [Em] dại mà [Am] thôi.
ĐK1:
Bỏ lại [Am] sau cố gắng bao [Em] lần
Vợ đẹp [F] xinh anh [G] cũng không [C] cần
Đem tình [Dm] yêu em đã vun [Em] đắp từng ngày
Cho một [F] người mà em chẳng [E7] ngờ.
Chẳng ai [Am] muốn có oán có [Em] thù
Mà vì [F] yêu nên [G] chấp nhận [C] hết
Anh có bao [Dm] giờ tự hỏi chính [Em] bản thân mình
Rằng [F] người con gái của [Em] anh phải chịu bao [Am] đau thương.
2. [Am] Cố tha thứ cho bớt đau lòng
Bớt cay [Em] đắng bao nhiêu ngày chờ ngày trông
Ồ [Dm] không, Sao em vẫn [G] cứ bão giông trong [C] lòng
[F] Có lau hết nước mắt dặn [G] lòng cho qua
Mà cứ nghĩ [Em] đến lại càng xót [Am] xa
Đếm cả [Dm] ngàn lần đau cũng [Em] không đau như lần [Am] này.
ĐK1:
Bỏ lại [Am] sau cố gắng bao [Em] lần
Vợ đẹp [F] xinh anh [G] cũng không [C] cần
Đem tình [Dm] yêu em đã vun [Em] đắp từng ngày
Cho một [F] người mà em chẳng [E7] ngờ.
Chẳng ai [Am] muốn có oán có [Em] thù
Mà vì [F] yêu nên [G] chấp nhận [C] hết
Anh có bao [Dm] giờ tự hỏi chính [Em] bản thân mình
Rằng [F] người con gái của [Em] anh phải chịu bao [Am] đau thương.
ĐK2:
Lõng nặng [Am] trĩu với nỗi cô [Em] đơn
Cuộc đời [F] như những [G] thước phim [C] buồn
Đôi lần [Dm] đau thêm lần mạnh [Em] mẽ
Càng tổn [F] thương càng thấy bình [E7] thường.
Người con [Am] gái hay vui với [Em] cười
Giờ chỉ [F] còn lại [G] là nước [C] mắt
Cố đứng [Dm] lên nhiều lần sao em [Em] mãi lận đận
Người [F] dành cả đời lắng [Em] lo người lại bỏ [Am] đi.
Cố đứng [Dm] lên nhiều lần, sao em [Em] mãi lận đận
Dành [F] cả thanh xuân để [Em] thương một người vô [Am] tâm.
Mang đến [Em] nỗi chua cay và để lại đây
Dành [Dm] người đàn ông vốn [G] đã là của nơi [C] này
[F] Bất chấp hết lầm lỗi vì [G] sự u mê
Em thì [Em] thua vì sự chán [Am] chê
[Dm] Hỡi ông trời đạo [Em] lý làm người khó [Am] trôi.
T-ĐK:
Người còn ở [Dm] ngay đây [G]
Mà như không [Em] ai hay [Am]
Dù tâm ngây [Dm] dại cũng hóa điên [Em] dại mà [Am] thôi.
ĐK1:
Bỏ lại [Am] sau cố gắng bao [Em] lần
Vợ đẹp [F] xinh anh [G] cũng không [C] cần
Đem tình [Dm] yêu em đã vun [Em] đắp từng ngày
Cho một [F] người mà em chẳng [E7] ngờ.
Chẳng ai [Am] muốn có oán có [Em] thù
Mà vì [F] yêu nên [G] chấp nhận [C] hết
Anh có bao [Dm] giờ tự hỏi chính [Em] bản thân mình
Rằng [F] người con gái của [Em] anh phải chịu bao [Am] đau thương.
2. [Am] Cố tha thứ cho bớt đau lòng
Bớt cay [Em] đắng bao nhiêu ngày chờ ngày trông
Ồ [Dm] không, Sao em vẫn [G] cứ bão giông trong [C] lòng
[F] Có lau hết nước mắt dặn [G] lòng cho qua
Mà cứ nghĩ [Em] đến lại càng xót [Am] xa
Đếm cả [Dm] ngàn lần đau cũng [Em] không đau như lần [Am] này.
ĐK1:
Bỏ lại [Am] sau cố gắng bao [Em] lần
Vợ đẹp [F] xinh anh [G] cũng không [C] cần
Đem tình [Dm] yêu em đã vun [Em] đắp từng ngày
Cho một [F] người mà em chẳng [E7] ngờ.
Chẳng ai [Am] muốn có oán có [Em] thù
Mà vì [F] yêu nên [G] chấp nhận [C] hết
Anh có bao [Dm] giờ tự hỏi chính [Em] bản thân mình
Rằng [F] người con gái của [Em] anh phải chịu bao [Am] đau thương.
ĐK2:
Lõng nặng [Am] trĩu với nỗi cô [Em] đơn
Cuộc đời [F] như những [G] thước phim [C] buồn
Đôi lần [Dm] đau thêm lần mạnh [Em] mẽ
Càng tổn [F] thương càng thấy bình [E7] thường.
Người con [Am] gái hay vui với [Em] cười
Giờ chỉ [F] còn lại [G] là nước [C] mắt
Cố đứng [Dm] lên nhiều lần sao em [Em] mãi lận đận
Người [F] dành cả đời lắng [Em] lo người lại bỏ [Am] đi.
Cố đứng [Dm] lên nhiều lần, sao em [Em] mãi lận đận
Dành [F] cả thanh xuân để [Em] thương một người vô [Am] tâm.