1. Từng chiều [D] thu lá bay rơi rụng tả [A] tơi khắp sân
Dòng nhật [D] ký viết thay bao nỗi niềm [Em] trao đến em
Thời gian không [F#m] em với anh sao thật [Bm] dài
Vì bên cạnh [Em] anh đã vắng em trong [A] đời.
2. Không còn [D] nữa những đêm khi ta cùng [A] nhau ngắm sao
Từng hồi [D] ức khắc sâu mãi không mờ [Em] phai theo tháng năm
Chẳng còn ý [F#m] nghĩa nếu thiếu em trong [Bm] đời
Lặng thầm trong [Em] đêm anh [A] nhớ em vô [D] cùng.
ĐK:
Vì sao [D] thế em hỡi cất bước quay [F#m] lưng mà đi
Để mình [Bm] anh cô đơn riêng mang âm thầm [D] lặng lẽ
Gió đông [G] về vội vàng, buốt tim [D] đau bơ vơ khóc than
Phải làm [Em] sao xoa dịu đi những vết thương [A] lòng.
Dòng nhật [D] ký nay đã ướt đẫm phai [F#m] phôi vì anh
Đã tuôn [Bm] rơi trên đây bao nhiêu là giọt [D] nước mắt
Vào vị [F#m] trí của anh em mới biết [Bm] đau như thế nào
Dường như [Em] trong em, anh [A] cứ như vô [D] hình.
Dòng nhật [D] ký viết thay bao nỗi niềm [Em] trao đến em
Thời gian không [F#m] em với anh sao thật [Bm] dài
Vì bên cạnh [Em] anh đã vắng em trong [A] đời.
2. Không còn [D] nữa những đêm khi ta cùng [A] nhau ngắm sao
Từng hồi [D] ức khắc sâu mãi không mờ [Em] phai theo tháng năm
Chẳng còn ý [F#m] nghĩa nếu thiếu em trong [Bm] đời
Lặng thầm trong [Em] đêm anh [A] nhớ em vô [D] cùng.
ĐK:
Vì sao [D] thế em hỡi cất bước quay [F#m] lưng mà đi
Để mình [Bm] anh cô đơn riêng mang âm thầm [D] lặng lẽ
Gió đông [G] về vội vàng, buốt tim [D] đau bơ vơ khóc than
Phải làm [Em] sao xoa dịu đi những vết thương [A] lòng.
Dòng nhật [D] ký nay đã ướt đẫm phai [F#m] phôi vì anh
Đã tuôn [Bm] rơi trên đây bao nhiêu là giọt [D] nước mắt
Vào vị [F#m] trí của anh em mới biết [Bm] đau như thế nào
Dường như [Em] trong em, anh [A] cứ như vô [D] hình.