Capo 2
[G]Chiều tàn với nhánh [G/B]hoa dại, ánh nắng [Em]êm dịu.
Là một hạnh [C]phúc dịu êm đến [Cm]lạ kỳ.
[G]Chiều tàn vẫn nhánh [G/B]hoa dại, ánh nắng [Em]đâu rồi.
Mây mù chợt [C]đến rồi tí tách [Cm]từng giọt.
[G]Bông hoa, đang rất [G/B]chơi vơi cô độc và [Em]vô vọng.
Đón những hạt [C]mưa lạnh căm đến [Cm]buốt lòng.
[G]Ánh nắng, giờ đang ở [G/B]nơi đâu có một lần [Em]quay về.
Chở che vòng [C]tay và ôm siết [Cm]chặt.
[G]Đường về thì xa tình thì phai mà sao níu kéo [G/B]nhau hoài.
Chẳng nỡ buông [Em]tay vậy phải chăng còn [C]yêu còn thương đến [Cm]tận cùng.
[G]Tình thì mỏng manh đời thì bao nhiêu sóng gió vây [G/B]quanh mình.
Rồi lúc ta [Em]điên dại mình đánh mất [C]nhau [Cm]rồi [G]người.
[G]Em, đang rất [G/B]chơi vơi cô độc và [Em]vô vọng.
Với những nghĩ [C]suy buồn đau đến [Cm]quặng lòng.
[G]Anh, liệu đang rất [G/B]chênh vênh có một lần [Em]quay về
Chở che vòng [C]tay và ôm siết [Cm]chặt.
[G]Đường về thì xa tình thì phai mà sao níu kéo [G/B]nhau hoài.
Chẳng nỡ buông [Em]tay vậy phải chăng còn [C]yêu còn thương đến [Cm]tận cùng.
[G]Tình thì mỏng manh đời thì bao nhiêu sóng gió vây [G/B]quanh mình.
Rồi lúc ta [Em]điên dại mình đánh mất [C]nhau [Cm]rồi [G]người.
[G]Chiều tàn mưa cũng đã [G/B]ngớt rồi ánh nắng [Em]quay về
Mây mù dần [C]tan nhưng bông [Cm]hoa……[G]
Là một hạnh [C]phúc dịu êm đến [Cm]lạ kỳ.
[G]Chiều tàn vẫn nhánh [G/B]hoa dại, ánh nắng [Em]đâu rồi.
Mây mù chợt [C]đến rồi tí tách [Cm]từng giọt.
[G]Bông hoa, đang rất [G/B]chơi vơi cô độc và [Em]vô vọng.
Đón những hạt [C]mưa lạnh căm đến [Cm]buốt lòng.
[G]Ánh nắng, giờ đang ở [G/B]nơi đâu có một lần [Em]quay về.
Chở che vòng [C]tay và ôm siết [Cm]chặt.
[G]Đường về thì xa tình thì phai mà sao níu kéo [G/B]nhau hoài.
Chẳng nỡ buông [Em]tay vậy phải chăng còn [C]yêu còn thương đến [Cm]tận cùng.
[G]Tình thì mỏng manh đời thì bao nhiêu sóng gió vây [G/B]quanh mình.
Rồi lúc ta [Em]điên dại mình đánh mất [C]nhau [Cm]rồi [G]người.
[G]Em, đang rất [G/B]chơi vơi cô độc và [Em]vô vọng.
Với những nghĩ [C]suy buồn đau đến [Cm]quặng lòng.
[G]Anh, liệu đang rất [G/B]chênh vênh có một lần [Em]quay về
Chở che vòng [C]tay và ôm siết [Cm]chặt.
[G]Đường về thì xa tình thì phai mà sao níu kéo [G/B]nhau hoài.
Chẳng nỡ buông [Em]tay vậy phải chăng còn [C]yêu còn thương đến [Cm]tận cùng.
[G]Tình thì mỏng manh đời thì bao nhiêu sóng gió vây [G/B]quanh mình.
Rồi lúc ta [Em]điên dại mình đánh mất [C]nhau [Cm]rồi [G]người.
[G]Chiều tàn mưa cũng đã [G/B]ngớt rồi ánh nắng [Em]quay về
Mây mù dần [C]tan nhưng bông [Cm]hoa……[G]