1. Tôi xin kể người [Dm] nghe, chuyện về người con [F] gái
Đôi mắt luôn u [Dm] hoài vì hạnh phúc ấy nhạt [Gm] phai
Em mang tên Thủy [Bb] Tiên, mái [C] tóc đen nhung [Am] huyền
Bàm [Bb] cho ai đảo [A7] điên.
2. Em không ước mộng [Dm] cao, ngọc ngà và nhung [F] gấm
Em vốn thân cơ [Dm] hàn, mà nào dám thở [Gm] than
Chốn xa hoa thành [Bb] đô, em [C] đã luôn mong [A] chờ
Về hạnh [A7] phúc nhưng có ai [Dm] ngờ.
ĐK:
[C] Nhưng ai có ngờ [Bb] đâu, người [D7] ta dối gian em [Gm] rồi
Tình [C] đầu như cánh bèo [F] trôi, phũ [Dm] phàng tình đời ai [Gm] ơi
Tình yêu là như [F] thế, vùi [Bb] dập cánh hoa [A7] rơi.
[C] Em, em có lỗi gì [Bb] đâu, nhiều [D7] đêm đắng cay u [Gm] sầu
Một [C] mình ôm hết bể [F] dâu, lòng [Dm] người đổi trắng thay [Gm] mau
Sau bao lần dang [A7] dở, giờ em chẳng tin [Dm] ai.
3. Nghe ai nhắc về [Dm] em, tên một người con [F] gái
Tôi xót thương vô [Dm] vàn, nhiều lúc muốn hỏi [Gm] han
Em ơi, em Thủy [Bb] Tiên, em [C] chớ nên nghi [A] ngờ
Về hạnh [A7] phúc mới đang [Dm] chờ.
Đôi mắt luôn u [Dm] hoài vì hạnh phúc ấy nhạt [Gm] phai
Em mang tên Thủy [Bb] Tiên, mái [C] tóc đen nhung [Am] huyền
Bàm [Bb] cho ai đảo [A7] điên.
2. Em không ước mộng [Dm] cao, ngọc ngà và nhung [F] gấm
Em vốn thân cơ [Dm] hàn, mà nào dám thở [Gm] than
Chốn xa hoa thành [Bb] đô, em [C] đã luôn mong [A] chờ
Về hạnh [A7] phúc nhưng có ai [Dm] ngờ.
ĐK:
[C] Nhưng ai có ngờ [Bb] đâu, người [D7] ta dối gian em [Gm] rồi
Tình [C] đầu như cánh bèo [F] trôi, phũ [Dm] phàng tình đời ai [Gm] ơi
Tình yêu là như [F] thế, vùi [Bb] dập cánh hoa [A7] rơi.
[C] Em, em có lỗi gì [Bb] đâu, nhiều [D7] đêm đắng cay u [Gm] sầu
Một [C] mình ôm hết bể [F] dâu, lòng [Dm] người đổi trắng thay [Gm] mau
Sau bao lần dang [A7] dở, giờ em chẳng tin [Dm] ai.
3. Nghe ai nhắc về [Dm] em, tên một người con [F] gái
Tôi xót thương vô [Dm] vàn, nhiều lúc muốn hỏi [Gm] han
Em ơi, em Thủy [Bb] Tiên, em [C] chớ nên nghi [A] ngờ
Về hạnh [A7] phúc mới đang [Dm] chờ.