Xin giữ lại [E] hết những năm tháng em đã cùng tôi đi qua
Dẫu là mỏi mệt[B] với tiếng thở dài nhưng thời gian đó là thực sự quý giá
Không than trách[C#m] là gặp sai người, thời điểm này chưa phải là đúng
Chỉ là do bản thân[A] thật tệ chẳng biết giữ lấy một người đi cùng
Vì đứng sau nhiều[E] sự lựa chọn tim ai mà chẳng thể vỡ nát
Cảm xúc này vẫn cứ [B]ở mãi địa ngục vì cuộc đời này đâu phải là bài nhạc
Trong tiết trời đông[C#m] phong hôm ấy, trong anh tâm hồn cứ như đang ngừng thở
Diễn ra thật sâu[A] ở tận nới đáy mặt em đang ngồi sau ai, sao riêng anh vẫn mãi hoài chờ
Chỉ mong rằng[E] cuộc đời khác em chắc chắn phải là của riêng anh
Yêu điền cuông[B] với những gì anh có và mang theo đó là cõi lòng chân thành
Hẹn nhau ngày đó[C#m] ta có cùng nhịp thở rồi ôm lấy nhau thay cho sự dỗi hờn
Ở cuộc đời khác[A] ta sẽ phải gặp lại nhưng trong hình hài không chịu nhiều đau đớn
Vườn hoa này[E] dành riêng cho một người, người lại dẫm nát để cùng ai mà bước qua
Đưa cả con tim[B] chân thật cho bầu trời chỉ để đổi lấy một cơn mưa rồi gục ngã
Thôi thì đành lòng[C#m] này buông bỏ dù vạn lần đã từng nói thương
Cuộc tình này[A] chẳng phải vay mượn, nhưng nợ duyên nhau vẫn là một lẽ thường
(Đánh đến hết bài)
(Anh chỉ mong rằng cuộc đời khác em chắc chắn phải là của riêng anh
Yêu điền cuông với những gì anh có và mang theo đó là cõi lòng chân thành
Vườn hoa này dành riêng cho một người, người lại dẫm nát để cùng ai mà bước qua
Đưa cả con tim chân thật cho bầu trời chỉ để đổi lấy một cơn mưa rồi gục ngã)
Hương hoa khoe sắc ngay bên thềm
Niềm riêng cất giữ sâu trong cõi lòng, ta say đắm người
Người vội vàng mang yêu thương, con tim anh vẫn chưa nói
Hoàng hôn dần buông năm tháng kia không phai
Tình ta hoài vương, ôm mãi mỗi hy vọng
Anh chút em yên bình, và rồi mai hai ta sẽ mãi bên nhau
Em, mùa xuân tưởng chừng câu nói thật khác nhau
Nhưng anh không tin điều đó là sự thật vì bóng hình em trong anh đã khắc sâu
Cảm giác khi ấy chắc vãn còn đọng lại, một chút lưu luyến mặn nồng kề bên vai
Nói cho em nghe những điều anh quý nhất là khi có em thì thầm gần bên tai
Suốt quãng thời gian đôi ta không gặp nhau, những kỉ niệm xưa năm ấy dần ùa về
Là dưới tán cây ngồi trên băng ghế nhỏ, một cốc trà tắc hai ta hẹn cùng thề
Dẫu có nắng mai khó khăn hay giông bão, anh và em sẽ cùng nhau tiến bước
Tình cảm chất đống trong anh thật to lớn đổi lấy bầu trời cũng không thể sánh được
Em, sau bao năm tháng anh và em chẳng tìm nhau
Vết cắt trong tim cứ vì thế mà hằn sâu
Nỗi đau giờ đây cố kìm nén anh chôn giấu khi nhớ hình bóng ấy rồi lại đau
Một người xa và một người lạ, đôi mắt hững hờ vô tình đi ngang qua
Giết chết trong anh một phần tâm hồn nào, kết thúc câu chuyện là hai chữ “rời xa”
Kỉ niệm hẹn gặp chốn xưa cũng thật đẹp, một bầu không gian rộng hơn cả mây trời
Nụ cười em xinh tươi trông như hoa lần đầu chạm mặt em ơi anh say rồi
Liệt vết mực này có thể nào xóa sạch, những kí ức ấy chắc vẫn còn vẹn nguyên
Bước chân anh đi dẫu biết là khó nhọc nhưng không vì thế mà chạy theo tình riêng
Có lẽ duyên số của 2 ta không hợp nên hẹn gặp ở một cuộc đời khác
Con tim anh dẫn như đã ngưng đập và trên khuôn mặt chỉ nở nụ cười nhạt
Thêm lần nữa anh không giữ được, khoảng khắc ấy đã đi vào ngõ cùng
Cố níu em kết quả là vô vọng, thôi thì, anh chúc em hạnh phúc vậy !
Hương hoa khoe sắc ngay bên thềm
Niềm riêng cất giữ sâu trong cõi lòng, ta say đắm người
Người vội vàng mang yêu thương, con tim anh vẫn chưa nói
Hoàng hôn dần buông năm tháng kia không phai
Tình ta hoài vương, ôm mãi mỗi hy vọng
Anh chút em yên bình, và rồi mai hai ta sẽ mãi bên nhau
Dẫu là mỏi mệt[B] với tiếng thở dài nhưng thời gian đó là thực sự quý giá
Không than trách[C#m] là gặp sai người, thời điểm này chưa phải là đúng
Chỉ là do bản thân[A] thật tệ chẳng biết giữ lấy một người đi cùng
Vì đứng sau nhiều[E] sự lựa chọn tim ai mà chẳng thể vỡ nát
Cảm xúc này vẫn cứ [B]ở mãi địa ngục vì cuộc đời này đâu phải là bài nhạc
Trong tiết trời đông[C#m] phong hôm ấy, trong anh tâm hồn cứ như đang ngừng thở
Diễn ra thật sâu[A] ở tận nới đáy mặt em đang ngồi sau ai, sao riêng anh vẫn mãi hoài chờ
Chỉ mong rằng[E] cuộc đời khác em chắc chắn phải là của riêng anh
Yêu điền cuông[B] với những gì anh có và mang theo đó là cõi lòng chân thành
Hẹn nhau ngày đó[C#m] ta có cùng nhịp thở rồi ôm lấy nhau thay cho sự dỗi hờn
Ở cuộc đời khác[A] ta sẽ phải gặp lại nhưng trong hình hài không chịu nhiều đau đớn
Vườn hoa này[E] dành riêng cho một người, người lại dẫm nát để cùng ai mà bước qua
Đưa cả con tim[B] chân thật cho bầu trời chỉ để đổi lấy một cơn mưa rồi gục ngã
Thôi thì đành lòng[C#m] này buông bỏ dù vạn lần đã từng nói thương
Cuộc tình này[A] chẳng phải vay mượn, nhưng nợ duyên nhau vẫn là một lẽ thường
(Đánh đến hết bài)
(Anh chỉ mong rằng cuộc đời khác em chắc chắn phải là của riêng anh
Yêu điền cuông với những gì anh có và mang theo đó là cõi lòng chân thành
Vườn hoa này dành riêng cho một người, người lại dẫm nát để cùng ai mà bước qua
Đưa cả con tim chân thật cho bầu trời chỉ để đổi lấy một cơn mưa rồi gục ngã)
Hương hoa khoe sắc ngay bên thềm
Niềm riêng cất giữ sâu trong cõi lòng, ta say đắm người
Người vội vàng mang yêu thương, con tim anh vẫn chưa nói
Hoàng hôn dần buông năm tháng kia không phai
Tình ta hoài vương, ôm mãi mỗi hy vọng
Anh chút em yên bình, và rồi mai hai ta sẽ mãi bên nhau
Em, mùa xuân tưởng chừng câu nói thật khác nhau
Nhưng anh không tin điều đó là sự thật vì bóng hình em trong anh đã khắc sâu
Cảm giác khi ấy chắc vãn còn đọng lại, một chút lưu luyến mặn nồng kề bên vai
Nói cho em nghe những điều anh quý nhất là khi có em thì thầm gần bên tai
Suốt quãng thời gian đôi ta không gặp nhau, những kỉ niệm xưa năm ấy dần ùa về
Là dưới tán cây ngồi trên băng ghế nhỏ, một cốc trà tắc hai ta hẹn cùng thề
Dẫu có nắng mai khó khăn hay giông bão, anh và em sẽ cùng nhau tiến bước
Tình cảm chất đống trong anh thật to lớn đổi lấy bầu trời cũng không thể sánh được
Em, sau bao năm tháng anh và em chẳng tìm nhau
Vết cắt trong tim cứ vì thế mà hằn sâu
Nỗi đau giờ đây cố kìm nén anh chôn giấu khi nhớ hình bóng ấy rồi lại đau
Một người xa và một người lạ, đôi mắt hững hờ vô tình đi ngang qua
Giết chết trong anh một phần tâm hồn nào, kết thúc câu chuyện là hai chữ “rời xa”
Kỉ niệm hẹn gặp chốn xưa cũng thật đẹp, một bầu không gian rộng hơn cả mây trời
Nụ cười em xinh tươi trông như hoa lần đầu chạm mặt em ơi anh say rồi
Liệt vết mực này có thể nào xóa sạch, những kí ức ấy chắc vẫn còn vẹn nguyên
Bước chân anh đi dẫu biết là khó nhọc nhưng không vì thế mà chạy theo tình riêng
Có lẽ duyên số của 2 ta không hợp nên hẹn gặp ở một cuộc đời khác
Con tim anh dẫn như đã ngưng đập và trên khuôn mặt chỉ nở nụ cười nhạt
Thêm lần nữa anh không giữ được, khoảng khắc ấy đã đi vào ngõ cùng
Cố níu em kết quả là vô vọng, thôi thì, anh chúc em hạnh phúc vậy !
Hương hoa khoe sắc ngay bên thềm
Niềm riêng cất giữ sâu trong cõi lòng, ta say đắm người
Người vội vàng mang yêu thương, con tim anh vẫn chưa nói
Hoàng hôn dần buông năm tháng kia không phai
Tình ta hoài vương, ôm mãi mỗi hy vọng
Anh chút em yên bình, và rồi mai hai ta sẽ mãi bên nhau