1. [Am] Đừng nói [Em] gì về [F] đi với [G] anh hỡi [C] người
[Dm] Để biết ta [G] luôn thương nhau hỡi [C] người [E7]
[F] Vì khi trước [G] anh đã vô tâm [Em] để mất nhau lần [Am] nữa
Dù [F] rằng ta đã cùng [Em] chung lối [Am] về.
2. [Am] Ngày ấy vì đam [Em] mê, vợ [F] con để [G] sang một [C] phía
Vùi [Dm] đầu vào chốn phồn [G] hoa không biết lối [C] dừng [E7]
Để [F] mất đi niềm [G] vui, để [Em] mất đi niềm yêu [Am] thương
Hạnh [F] phúc mà anh đã [Em] cho là mãi [Am] mãi.
ĐK:
Anh sai [F] rồi mất [G] em là một [Em] sự trừng phạt
Biết [Am] chắc sẽ không thay [F] đổi
Nhưng anh [G] quyết làm [C] lại cuộc đời. [E7]
Nếu lúc [F] này vẫn [G] còn thương anh
[Em] Hãy cho tâm hồn [Am] anh thêm sức mạnh
[F] Nếu còn có [Em] thể em hãy [Am] về với anh.
3. Cuộc [Am] đời không giống như [Em] mơ, làm [F] sao biết [G] được chữ [C] ngờ
Ngày [Dm] ấy xa hoa thế [G] nào anh tự [C] cho mình là cao [E7] quý.
Bạn [F] bè cũng chỉ bên [G] anh khi anh [Em] còn một thời oai [Am] phong
Nhìn [F] lại mới thấy bên [Em] anh chỉ còn [Am] có em thôi.
[Dm] Để biết ta [G] luôn thương nhau hỡi [C] người [E7]
[F] Vì khi trước [G] anh đã vô tâm [Em] để mất nhau lần [Am] nữa
Dù [F] rằng ta đã cùng [Em] chung lối [Am] về.
2. [Am] Ngày ấy vì đam [Em] mê, vợ [F] con để [G] sang một [C] phía
Vùi [Dm] đầu vào chốn phồn [G] hoa không biết lối [C] dừng [E7]
Để [F] mất đi niềm [G] vui, để [Em] mất đi niềm yêu [Am] thương
Hạnh [F] phúc mà anh đã [Em] cho là mãi [Am] mãi.
ĐK:
Anh sai [F] rồi mất [G] em là một [Em] sự trừng phạt
Biết [Am] chắc sẽ không thay [F] đổi
Nhưng anh [G] quyết làm [C] lại cuộc đời. [E7]
Nếu lúc [F] này vẫn [G] còn thương anh
[Em] Hãy cho tâm hồn [Am] anh thêm sức mạnh
[F] Nếu còn có [Em] thể em hãy [Am] về với anh.
3. Cuộc [Am] đời không giống như [Em] mơ, làm [F] sao biết [G] được chữ [C] ngờ
Ngày [Dm] ấy xa hoa thế [G] nào anh tự [C] cho mình là cao [E7] quý.
Bạn [F] bè cũng chỉ bên [G] anh khi anh [Em] còn một thời oai [Am] phong
Nhìn [F] lại mới thấy bên [Em] anh chỉ còn [Am] có em thôi.