1. Anh ước gì [G] mình gặp được em sớm [D] hơn
Và người [Em] nắm tay em không phải là anh [Bm] ta
Để [C] mỗi khi cô đơn lại về [G] không quá nặng nề
Giằng [Am] xé tâm tư của một người đến [D] sau.
2. [G] Phố xá đông người nhưng lòng [D] thì cô đơn
[Em] Tại sao tình yêu lại phải [Bm] tổn thương như vậy
Một [C] kẻ hay mơ mang vác con [Bm] tim của gã [Em] khờ
[Am] Giấu những nỗi buồn không hiểu vì [D] sao.
ĐK:
Buồn lắm em [G] ơi anh trách than ai bây [D] giờ
Cớ sao ông [Em] tơ lại se nhầm duyên em với [Bm] ai
Nỡ bỏ anh [C] lại giữa muôn vạn [G] người
Phải tự lay [Am] hoay đi tìm nhau chốn nhân [D] duyên.
Buồn lắm em [G] ơi anh xót thương cho phận [D] mình
Cớ sao yêu [Em] em mà anh lại là người đến [Bm] sau
Anh biết anh sai vậy [C] mà con tim vẫn đi sai [G] đường
Có lẽ chuyện [Am] tình mình chỉ đến thế [D] thôi
Nhầm [G] duyên.
Và người [Em] nắm tay em không phải là anh [Bm] ta
Để [C] mỗi khi cô đơn lại về [G] không quá nặng nề
Giằng [Am] xé tâm tư của một người đến [D] sau.
2. [G] Phố xá đông người nhưng lòng [D] thì cô đơn
[Em] Tại sao tình yêu lại phải [Bm] tổn thương như vậy
Một [C] kẻ hay mơ mang vác con [Bm] tim của gã [Em] khờ
[Am] Giấu những nỗi buồn không hiểu vì [D] sao.
ĐK:
Buồn lắm em [G] ơi anh trách than ai bây [D] giờ
Cớ sao ông [Em] tơ lại se nhầm duyên em với [Bm] ai
Nỡ bỏ anh [C] lại giữa muôn vạn [G] người
Phải tự lay [Am] hoay đi tìm nhau chốn nhân [D] duyên.
Buồn lắm em [G] ơi anh xót thương cho phận [D] mình
Cớ sao yêu [Em] em mà anh lại là người đến [Bm] sau
Anh biết anh sai vậy [C] mà con tim vẫn đi sai [G] đường
Có lẽ chuyện [Am] tình mình chỉ đến thế [D] thôi
Nhầm [G] duyên.