VERSE A: Mẹ thiên [C]nhiên mang sự sống cho [G]muôn loài, vầng ánh dương [Am]hy vọng và những đêm trăng [F]sáng soi đường. [Fm] Người là [C]những mạch suối tuôn [G]không ngừng, là lúa trên [Am]cánh đồng, biển lớn hay rừng [F]sâu bao đời.   VERSE B: [Am]Loài thú hoang đang gầm [F]than khổ đau. Chẳng [Dm]biết nên đi về [G]đâu. [Am]Rừng lớn nay đã...